Lúc Dương Chính Hàng bế cô vào bên trong biệt thự, Tô Anh Thư suýt bị sự xa hoa bên trong làm cho choáng váng, cái phong cách thiết kế này đâu giống căn biệt thự kia của anh ta. Lẽ nào con người này đa nhân cách?
- Nhà của bác cả tôi, tôi chỉ tới ở nhờ thôi.
Tô Anh Thư trợn tròn mắt nhìn Dương Chính Hàng, vẻ mặt biểu hiện "anh đi guốc trong bụng tôi à?".
Dương Chính Hàng bật cười, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống sô pha rồi mới nói:
- Tô tiểu thư không biết là gương mặt cô viết rõ những gì cô đang nghĩ à?
Tô Anh Thư liếc anh ta, có kẻ ngốc mới tin mấy lời nhảm nhí này.
- Anh bớt nói nhảm lại đi, đùa chẳng vui chút nào.
Dương Chính Hàng nhướng mày, "ồ" một tiếng tỏ thái độ vô cùng là gợi đòn.
Cả cuộc đời Tô Anh Thư chưa gặp kẻ nào mặt dày, vô sỉ như vậy, vừa định đánh anh ta thì nhận ra bản thân đang ướt như chuột lột ngồi trên bộ ghế sô pha mạ vàng đắt đỏ, theo phản xạ của một người nghèo, cô bật dậy như tôm, nhưng đôi chân đau đã phản chủ khiến cô ngã nhào về phía trước. Cũng may lúc này Dương Chính Hàng phản ứng nhanh, dang tay đón lấy cô, khiến Tô Anh Thư lao trọn vào trong lồng ngực anh.
Dương Chính Hàng nhíu mày nhìn cô gái bên trong lòng mình, cao giọng nói:
- Tô tiểu thư, cô đang làm cái gì vậy? Đừng nói là cô thèm khát cơ thể tôi đấy nhá?
Con mẹ nó, Tô Anh Thư suýt hộc máu, trên đời này thật sự tồn tại một con người mặt dày đến thế này sao? Nếu anh ta không phải ân nhân của cô thì chắc chắn cô đã xé xác kẻ này ra làm đôi.
Tô Anh Thư nghiến răng nói:
- Gia đình hoàn cảnh, sợ làm bẩn ghế sofa nhà Dương tổng nên tôi phải vội vàng đứng dậy. Mong Dương tổng đừng suy diễn nhiều, dù sao tôi cũng là người phụ nữ có chồng.
- Ồ?
Dương Chính Hàng nhếch môi cười, anh nói:
- Vậy chồng của Tô tiểu thư đâu rồi? Tại sao lại để vợ mình bơ vơ một mình trên đường vậy?
Phút chốc bầu không khí như hạ xuống đến mức cực điểm, Tô Anh Thư rơi vào im lặng, bỗng dưng bị hỏi như vậy khiến cô không kịp trở tay.
Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, một người phụ nữ với một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa.
Tô Anh Thư và Dương Chính Hàng nghe thấy tiếng động cũng vội vàng quay đầu lại, bốn người nhìn nhau, không hẹn mà cùng rơi vào im lặng. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều kinh ngạc đến ngơ người.
Mãi cho đến khi Dương Chính Hàng mở miệng mới phá vỡ được sự im lặng này:
- Mẹ, bác cả, sao hai người lại ở đây?
- Hả?
Tô Anh Thư theo phản xạ kêu lên, cái quần què gì vậy...
Người đàn ông trung niên kia nhíu mày nhìn bọn họ, nghiêm nghị nói:
- Hai đứa đang làm cái gì vậy?
Tô Anh Thư lúc này mới ý thực được cô và Dương Chính Hàng ôm nhau thế này quả thực có chút mờ ám, vội vàng tách ra khỏi người anh. Nhưng Dương Chính Hàng là người cần thận nên anh ta vội vàng tóm lấy tay cô, đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha rồi mới buông tay.
Dương Chính Hàng nhìn về phía mẹ và bác anh ta nói:
- Cô ấy bị ngã nên cô đỡ cô ấy thôi, không có chuyện gì cả.
Tô Anh Thư có cảm giác thái độ nói chuyện của Dương Chính Hàng đối với người thân mình không đúng lắm. Vừa lạnh lùng lại có khoảng cách, thậm chí còn không bằng lúc anh ta nói chuyện với cô.
Thế nhưng không phải là chuyện của mình nên Tô Anh Thư cũng chẳng nghĩ nhiều cho đau đầu, nhanh chóng đá chuyện này ra khỏi đầu.
Đợi mẹ và bác của mình ngồi xuống ghế sô pha đối diện, Dương Chính Hàng bắt đầu giới thiệu:
- Đây là mẹ tôi, Hứa Hải Lan. Còn đây là bác cả của tôi, Dương Chính Luân.
Tô Anh Thư nhanh chóng nở một nụ cười, chào hỏi bọn họ:
- Lần đầu gặp mặt khiến hai vị chê cười rồi, con là bạn của Dương Chính Hàng.
Dương Chính Hàng nghe cô nói vậy, ánh mặt chợt lóe sáng nhưng rất nhanh cảm xúc bất ngờ này đã bị che giấu.
Thế nhưng tốc độ che giấu cảm xúc của Dương Chính Hàng làm sao qua mắt được Dương Chính Luân, ông chỉ cần liếc mắt một cái là biết cháu trai mình đang nghĩ gì.
- Chính Hàng, con để con gái nhà người ta mặc quần áo ướt như vậy ngồi đây được sao?
Sự nghiêm nghị của Dương Chính Luân khiến Tô Anh Thư có chút run sợ, không ngờ bác của Dương Chính Hàng lại hung dữ vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Dương Chính Hàng cầu cứu, cô chỉ tới trú mưa nhờ thôi, cô chưa muốn chết sớm vì yếu tim.
Dương Chính Hàng nhìn cô sau đó ngẩng đầu nhìn bác cả anh ta nói:
- Là do con không cẩn thận, để cô dắt cô ấy lên lầu thay quần áo.
Dương Chính Luân nhìn cháu trai mình, phẩy tay nói:
- Đi đi, con cũng thay đồ đi.
- Vâng!
Dương Chính Hàng đỡ cô đứng dậy đi về phía cầu thang.
Tô Anh Thư lúc này cuối cùng cũng có thể thở phào, cô liếc nhìn Dương Chính Hàng nói nhỏ:
- Người nhà anh đều hung dữ vậy sao?
Dương Chính Hàng bị dáng sợ hãi của cô chọc cười, nét mặt cũng giãn ra nhiều hơn:
- Không có, bình thường họ khá hòa đồng.
- Hờ...
Hẳn là hòa đồng, cô còn lâu mới tin. Nhìn gương mặt lạnh như băng của mẹ với bác cả anh ta, sống lưng của Tô Anh Thư không khỏi cảm thấy lạnh toát. So với Chu Hứa Văn, trình độ mặt lạnh của hai người này chỉ có hơn không kém.