Trên hành lang bệnh viện, Tô Anh Thư ngồi thẫn thờ nhìn vào phòng cấp cứu, vừa rồi bác sĩ có nói rằng tình trạng của Tô Tri Huân đang rất tệ, mong gia đình hãy chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lời này vừa nói ra không khác gì một tảng đá đè nặng lên tim cô, người cha chưa từng một lần trao cho cô sự yêu thương, đáng ra cô nên hận ông ta mới đúng. Thế nhưng hiện tại cô chỉ còn mỗi ông là người thân. Mẹ thì mất sớm, ông nội cũng đã qua đời, bây giờ đến ngay cả Tô Tri Huân cũng...
Chu Hứa Văn đứng một bên chăm chú nhìn Tô Anh Thư, sau đó cũng chỉ biết thở dài, anh biết những lúc như này cô cần được yên tĩnh. Không giống vẻ bề ngoài của mình, Tô Anh Thư thật sự rất mạnh mẽ, sự quan tâm của người khác đối với cô lúc này giống như sự thương hại vậy.
Bầu không khí trầm lặng này nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra, nam bác sĩ phụ trách chính bước ra bên ngoài, theo sau là các y bác sĩ hỗ trợ ông.
Tô Anh Thư vừa thấy cửa mở liền đứng bật dậy nhưng sau đó lại chùn bước, do dự không dám đi lên phía trước. Quả thực đến lúc này cô vẫn chưa biết bản thân mình nên làm gì.
Đột nhiên lúc này một bàn tay vươn ra đặt lên vai cô, kéo cô vào lòng, không cần nói cũng biết đó là Chu Hứa Văn. Cô ngẩng đầu nhìn anh, không biết bằng cách bản thân bị anh kéo đến chỗ bác sĩ, trong lúc còn mơ hồ cô nghe thấy giọng trầm ấm của anh:
- Bác sĩ, tình hình của cha vợ tôi như thế nào rồi?
- Hiện tại bệnh nhân đã được đưa đến phòng hồi sức, người nhà khồng cần quá lo lắng. Thế nhưng bệnh nhân cũng có tuổi rồi, lần này lại hít phải nhiều khói như vậy sức khỏe sẽ giảm sút nhiều, người nhà chú ý chăm sóc bệnh nhân cho tốt.
- Cảm ơn bác sĩ.
Đoàn người y bác sĩ rời đi, Tô Anh Thư lúc này đã an tâm hơn nhiều.
Chu Hứa Văn như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng nói:
- Hay là em qua xem cha thế nào trước đi, anh có việc cần giải quyết.
- Việc này...
Tô Anh Thư mặc dù đã mềm lòng nhưng vẫn đắn đo.
Cũng phải thôi, tuy tình phụ tử thiêng liêng nhưng tình mẫu tử cũng không kém. Một người mang nặng đẻ đau sinh ra cô, một người từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn lấy cô một lần. Đổi lại là ai khác cũng không chấp nhận nổi người cha như vậy.
Chu Hứa Văn cười, đưa tay xoa đầu cô, nghiêm túc nói:
- Coi như là đi thăm cha giúp anh, lát nữa anh sẽ tới đó ngay.
Trong lòng Tô Anh Thư có chút băn khoăn, xem ra bản thân cô vẫn chưa thực sự tuyệt tình được như mình nghĩ, cái chết của mẹ cô hay ông nội không ít thì nhiều có liên quan tới Tô Tri Huân, là do ông ta đưa Đỗ Mỹ Kiều vào Tô gia, chính ông ta là người tạo điều kiện cho bà ta thực hiện âm mưu độc ác của mình. Thế nhưng theo những hiểu biết của cô về người cha này, Tô Anh Thư tin chắc rằng ông ta không máu lạnh đến mức giết vợ, giết cha.
Tô Anh Thư gật đầu:
- Vậy em qua thăm cha.
Trước khi rời đi, Tô Anh Thư bất ngờ lao vào ngực Chu Hứa Văn, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh!
Sau đó chỉ thấy bóng lưng nhỏ bé của cô chạy mất hút ở ngã rẽ hành lang.
Chu Hứa Văn bật cười trước hành động có hơi ngốc nghếch của vợ anh, trong lòng thầm đánh giá người vợ nhiều nhân cách này rất thú vị. Mỗi một lần xảy ra chuyện cô lại thể hiện ra một mặt khác của mình.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, Chu Hứa Văn nhanh chóng thu lại nụ cười thoải mái, anh rút điện thoại ra, nhìn lướt qua tên người gọi đến rồi bắt máy:
- Điều tra được gì rồi?
Đầu dây bên kia im lặng một hồi sau đó mới có tiếng đáp lại:
- Không có, kẻ ra tay rất chuyên nghiệp, không để lại dấu vết gì cả.
- Cả cậu cũng không tìm ra nguyên nhân?
Lưu Vũ Ninh bên này nghe thấy vậy liền nhảy dựng lên, thái độ này không khác nào nghi ngờ năng lực chuyện môn của anh ta:
- Con mẹ nó, cậu có giỏi thì điều tra xem. Cả một căn biệt thư Tô gia lớn như vậy chạy rụi không còn gì cả. Cảnh sát có muốn bới đám tro tàn đấy lên để điều tra cũng phải mất một thời gian dài.
Chu Hứa Văn nghe như đàn gẩy tai trâu, thờ ơ "ừ" một tiếng.
Hành động gợi đòn này của anh trực tiếp động vào lòng tự trọng của Lưu Vũ Ninh, đường đường là diêm la vương sống, không có vụ án nào anh ta không giải quyết được, sao có thể để năng lực của bản thân bị coi thường:
- Đợi đó cho ông, 3 ngày nữa cho cậu kết quả.
- 2 ngày.
- Đệch mợ, cậu làm gì mà gấp vậy, có phải nhà cậu cháy đâu.
Lưu Vũ Ninh thật sự không hiểu bạn anh ta đang nghĩ gì. Biệt thư nhà vợ cháy chứ có phải cái căn biệt thư to như cung điện của Chu gia cháy đâu mà đòi hỏi lắm vậy. Mà có khi biệt thư Chu gia cháy anh cũng chẳng quan tâm tới thế.
- Cô ấy không đợi được.
Câu trả lời này đánh văng khí thế hùng hổ của Lưu Vũ Ninh, khóe môi anh ta giật giật, lo lắng hỏi lại xem cậu bạn mình có ổn không:
- Cậu vẫn đang bình thường đấy à? Đã uống thuốc chưa thế?
- Lưu Vũ Ninh, tôi quan tâm vợ tôi cũng không được hả?
- Là tôi có vấn đề, là tôi quên uống thuốc, ngại quá, ngại quá,...
Lưu Vũ Ninh hối hận khi bản thân nói quá nhiều, cũng may bây giờ hai người hai nơi nếu không anh ta chắc chắn bị đôi mắt giết người kia dọa rớt tim.
- Cậu gọi tôi không phải nói mỗi chuyện này đâu nhỉ?
Lưu Vũ Ninh bừng tỉnh, anh ta suýt nữa quên mất chuyện chính, hồi phục trạng thái làm việc, anh ta nghiêm túc nous:
- Đỗ Mỹ Kiều chết rồi!