Đỗ Mỹ Kiều rùng mình, đôi mắt bà ta đảo liên tục như rang lạc, bà ta không ngờ tới câu hỏi của Tô Anh Thư, run rẩy nói:
- Mày... mày nói... cái gì vậy...? Ai giết... ai cơ chứ... mày đừng... có mà đổ oan cho tao.
Tô Anh Thư liếc nhìn bà ta, dáng vẻ hoảng loạn ấy dù kẻ mù cũng nhận ra được, cô cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Đỗ Mỹ Kiều, đây là cơ hội cuối cùng của bà. Nếu bà không nắm lấy thì bà xác định cả cuộc đời này bóc lịch đi.
Những lời nói đánh thép của Tô Anh Thư khiến Đỗ Mỹ Kiều khiếp sợ, nếu là trước đây bà ta có thể không để những lời này vào tai, nhưng hiện tại thì đã khác, xét theo thái độ của Chu Hứa Văn, những lời mà Tô Anh Thư nói ra có thể sẽ thành sự thật.
Đỗ Mỹ Kiều dùng tay phải bấu chặt vào cổ tay trái, bà ta đang muốn dùng cơn đau để giữ lấy lí trí còn sót lại:
- Tao không hiểu mày đang nói gì. Mẹ mày chết vì khó sinh, chuyện này ai cũng viết. Còn về ông nội mày, ông ấy qua đời là do tuổi già, chính các bác sĩ điều trị riêng cho ông ấy cũng xác nhận vậy rồi mày còn muốn gì nữa. Dù mày có điều tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì sự thật vẫn chỉ có vậy thôi. Đừng hòng mà đổ tội danh giết người cho tao.
Đôi mắt của Đỗ Mỹ Kiều liếc nhanh qua máy quay, bà ta biết rõ cuộc đối thoại này sẽ bị cảnh sát nghe thấy và thu lại nên chỉ cần bà ta không chịu khuất phục thì Tô Anh Thư hay thậm chí là Chu gia cũng chẳng thể làm gì được bà ta.
Tô Anh Thư như nhìn thấu tâm tư của Đỗ Mỹ Kiều, chậm rãi nói:
- Cũng được thôi, quả thực là cần điều tra lại nhiều lần. Nếu tôi nhớ không nhầm thì bác sĩ riêng điều trị cho ông nội bất ngờ qua đời ngay sau lễ tang của ông không lâu. Rồi cả người đỡ đẻ cho mẹ tôi cũng đột nhiên biến mất không một dấu vết. Bà nói xem tất cả những chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không?
- Trùng hợp hay không trùng hợp thì liên quan gì tới tao.
Đỗ Mỹ Kiều cắn răng, tay phải bấu mạnh hơn vào tay trái, bà ta nhất định không thể bị uy hiếp.
Chu Hứa Văn ngồi bên cạnh cũng không phải dư thừa, anh gõ nhẹ ngón trỏ xuống bàn, bình thản nói:
- Nhà tù thành phố Z đang cân nhắc xem có nên Tô Minh Phương sang nhà tù thành phố A không.
Đỗ Mỹ Kiều sững người, toàn thân bà ta như bất động, lo lắng hỏi lại:
- Cậu đang nói cái gì vậy? Minh Phương nó đang cải tạo rất tốt, còn được khen tặng nữa. Tại sao, tại sao,... tại sao lại đột nhiên chuyển nhà giam... lại còn là nhà giam thành phố A nữa chứ?
Nhà giam thành phố A là nơi dành cho những tội phạm hàng đầu cả nước. Những kẻ ở đấy không phải lĩnh án tử hình cũng là chung thân. Có thể nói rằng, nếu bị chuyển tới nhà giam thành phố A thì đồng nghĩa với việc không còn cơ hội ra tù. Đây đã trở thành luật bất thành văn mà bất kì người dân nào cũng biết.
Đỗ Mỹ Kiều quay sang nhìn Tô Anh Thư, ánh mắt dự tợn như muốn băm cô ra làm trăm mảnh, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là mày đúng không? Là mày kêu chồng mày làm vậy không?
Tô Anh Thư còn chưa kịp nói gì Chu Hứa Văn đã cướp lời trước, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người ta rùng mình:
- Thông báo chuẩn bị được gửi đi, giờ Tô Minh Phương ở lại hay chuyển tới nhà tù thành phố A đều phụ thuộc vào bà.
Chu Hứa Văn dừng lại một lát, một tay anh nắm lấy bàn tay đang đan xen vào nhau của Tô Anh Thư, rồi tiếp tục nói:
- À quên không nói cho bà biết, ở nhà tù A tôi có quen khá nhiều người, nếu "chị vợ" chuyển tới đó, tôi chắc chắn kêu họ "hầu hạ chị vợ" thật tốt. Biết đâu ngày này năm sau bà lại được bế cháu cũng nên.
- Cậu điên rồi! Nếu cậu dám làm vậy thì tôi sẽ liều cái mạng này với cậu.
Lần này thì Đỗ Mỹ Kiều thật sự xanh mặt rồi, từng câu từng chữ mà Chu Hứa Văn nói ra đều như cái kim đâm vào tim bà ta. Đối với Đỗ Mỹ Kiều, con gái là tất cả, bà ta nhất định sẽ không bao giờ để con gái bảo bối của mình trở thành thú mua vui cho mấy tên thấp hèn.
Chu Hứa Văn nói ra mấy lời ghê rợn kia mà chẳng thay đổi sắc mặt, anh cong môi cười:
- Đợi đến ngày bà có thể đụng vào tôi thì Tô Minh Phương không xong rồi. Có cần tôi thay bà nghĩ mấy cái tên cho mấy đứa cháu tương lai không?
Đỗ Mỹ Kiều đập mạnh xuống bàn, bà ta hét lên:
- Cậu im miệng ngay cho tôi. Đừng tưởng Chu gia các người có quyền có thế là muốn làm gì thì làm. Đất nước này còn có luật pháp!. Truyện Xuyên Không
Chu Hứa Văn vẫn cười, nụ cười càng thêm sâu hơn:
- Nhưng ở thành phố Z, nơi tôi nói chính là luật pháp.
- Cậu...
Mỗi một năm, Chu gia đóng góp cho ngân sách quốc gia không ít tiền bạc. Chỉ cần nhà nước muốn nghiên cứu vũ khí gì là Chu gia sẵn sàng chi tiền. Không những vậy, nhà ngoại của Chu Hứa Văn cũng là dạng quan chức to trong quân đội, ở thành phố Z này nói anh là vương cũng không sai.
Đỗ Mỹ Kiều cúi đầu, hai bàn tay bấu chặt lại. Tại sao kế hoạch của bà ta đã hoàn hảo hết rồi lại xuất hiện một biến cố là Chu Hứa Vă? Rõ ràng Chu Hứa Văn và Tô Anh Thư nên hận nhau chứ sao lại về phe nhau rồi? Bà ta đã tính toán kĩ lưỡng tất cả mọi thứ lắm rồi tại sao lại có sai sót được? Rốt cuộc là Tô Anh Thư đã làm cách gì để lấy lòng Chu gia?
Nếu như Đỗ Mỹ Kiều đang bận rộn đấu tranh tâm lý thì Tô Anh Thư bên này cũng chẳng khá hơn. Không chỉ riêng gì Đỗ Mỹ Kiều mà cô cũng rất kinh ngạc. Đối với người chị gái cùng cha khác mẹ này, tuy cô có căm ghét, có hận nhưng dù sao chị ta cũng chỉ là đứa ngốc nên cô cũng chẳng thèm so đo. Nhưng không ngờ được rằng Chu Hứa Văn một khi ra tay lại độc ác tới vậy. Dù chỉ là một quân cờ nhỏ bé cũng sẽ tận dụng hết khả năng thì thôi.
Bỗng Tô Anh Thư cảm thấy lạnh sống lưng, cô thật sự không biết mình đã hiểu anh được bao nhiêu. Con người này quá bí hiểm, những chuyện anh dám làm không một ai có thể tưởng tượng ra được.