Thời gian như ngưng đọng lại, tiếng xì xào cũng nhỏ dần rồi biến mất, sự xuất hiện của vị vua thành phố Z sao có thể xem thường được.
- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, Hứa Văn, con đừng tức giận.
Tô Tri Huân không biết từ lúc nào đã đi tới mặt Chu Hứa Văn, dáng vẻ khúm lúm của ông ta không giống cách mà cha vợ nói chuyện với con rể chút nào.
Chu Hứa Văn thế mà chẳng thèm nể mặt Tô Tri Huân, vờ như không thấy ông ta, quay sang nhìn Tô Anh Thư, trầm giọng quan tâm:
- Có sao không?
Tô Anh Thư lúc này cũng rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của Chu Hứa Văn. Mặt cô ngơ ngác nhìn anh nói không nên lời.
Chu Hứa Văn nhìn cô đơ ra như vậy tưởng là bị Đỗ Mỹ Kiều dọa sợ nên cơn tức giận càng tăng cao. Anh bước từng bước tiến lại gần chỗ bà ta ngã xuống, từ trên cao nhìn xuống như một bậc đế vương:
- Vợ tôi bị bà dọa sợ rồi nên tính sao đây?
- Tôi, tôi,...
Đỗ Mỹ Kiều đang được nhân viên phục vụ đỡ dậy, đối diện với ánh nhìn không mấy thân thiện của Chu Hứa Văn, toàn thân run rẩy, suýt ngã thêm lần nữa, cũng may là nhân viên đang đỡ bà ta.
Tô Tri Huân mặt càng tái hơn, ông ta vốn tưởng rằng Chu Hứa Văn ở nơi đông người sẽ vì thể diện mà cho ông ta mặt mũi. Thế nhưng, tên ma đầu này đâu cần thể diện, quyền lực của anh đủ che phủ thành phố này rồi. Bàn tay nắm chặt lại thành hình nắm đấm, Tô Tri Huân hạ giọng khuyên bảo:
- Chỉ là mẹ con cãi nhau vài câu, chuyện thường tình ở nhà đấy mà. Con không cần cần thẳng vậy đâu, Hứa Văn.
Nói xong ông ta quay sang nhìn Tô Anh Thư, ánh mắt hiện lên vẻ cầu cứu.
Tô Anh Thư lại vờ không thấy ánh mắt của ông ta, ung dung đứng một bên, không nó một lời nào.
Chu Hứa Văn nhìn thái độ của cô liền biết Tô Anh Thư không muốn bảo vệ đám người này. Vì vậy, anh cũng chiều theo cô, cao giọng hỏi lại Tô Tri Huân:
- Vậy sao? Vừa rồi Tô phu nhân nói gì, chắc hẳn người có mặt ở đây đều nghe rõ. Hai từ mẹ con này nói ra chỉ sợ khiến Tô phu nhân khó chịu.
Chanh chua, đủ chanh chua.
Không phụ sự kì vọng của cô, cái mỏ của Chu Hứa Văn thâm độc thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Nhìn anh bình thường lạnh lùng, ít nói vậy thôi chứ có một khoảng thời gian cũng từng là tay chơi khét tiếng. Chu gia không biết đã đổ bao nhiêu tiền để tẩy rửa quá khứ đen tối ấy của Chu Hứa Văn.
- Tôi làm gì có nói gì. Cậu đừng có mà ngậm máu phun người.
Đỗ Mỹ Kiều cả người vẫn đang run rẩy nhưng vẫn cố chấp phản biện. Từ ngày Tô Anh Thư kết hôn với Chu Hứa Văn, bà ta đã biết con nhóc năm nào không còn dễ đụng vào. Do đó, mấy năm nay bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn, chờ đợi ngày hai vợ chồng cô ly hôn. Tưởng chừng ngày đó đã tới nhưng không ngờ lại thành đắc tội với Chu Hứa Văn.
Tô Anh Thư cười lạnh, chết rồi vẫn già mồm đúng chỉ có Đỗ Mỹ Kiều mới làm được.
Chu Hứa Văn chính là kiểu người không biết kính già, yêu trẻ. Đặc biệt là với những người không biết điều thì anh càng thích dùng khí thế áp đảo.
- Tô phu nhân có thể quên nhưng những người ở đây thì chưa chắc đâu.
Đỗ Mỹ Kiều nhìn xung quanh, những vị quan khách có mặt đều không hẹn mà cùng né tránh ánh mắt của bà ta. Không cần nói cũng biết đám người này đứng về phía ai.
Đỗ Mỹ Kiều tức giận quát lên:
- Tôi là mẹ vợ của cậu đấy.
- Mẹ vợ? Bà xứng?
Giọng Chu Hứa Văn đầy châm biếm, người điếc cũng nghe anh không ứa gì người mẹ vợ này. Đúng hơn là chẳng ưa ai nhà họ Tô trừ Tô Anh Thư.
Đứng trước tình thế căng thẳng, Tô Tri Huân đưa mắt nhìn sang Tô Anh Thư, hạ giọng nói:
- Anh Thư, chuyện nhỏ này chắc con không để ý đâu nhỉ?
Chuyện nhỏ?
Tô Anh Thư sớm đã chết tâm với người cha nhu nhược của cô nhưng lúc này vẫn có chút đau lòng. Cô thật sự không hiểu tại sao Tô Tri Huân lại cố chấp giữ người phụ nữ ngu ngốc như Đỗ Mỹ Kiều bên cạnh.
Là do tình yêu của ông dành cho bà ta quá lớn hay vì một lý do nào khác?
- Anh Thư, con không trách mẹ con đâu nhỉ?
Thông qua giọng nói của Tô Tri Huân, cô cảm nhận được ông ta đang vô cùng lo lắng. Quả nhiên chỉ có quyền, có tiền mới làm phiền được thiên hạ. Đứng trước Chu gia, bất cứ ai cũng phải cúi đầu.
Tô Anh Thư bước vài bước tới bên cạnh Chu Hứa Văn, thuận tiện khoác cánh tay anh, thoải mái dựa đứng sát vào người đàn ông cao lớn.
- Con tất nhiên không để ý rồi. Nh.ưng chuyện này còn liên quan tới mặt mũi của Chu gia. Cha nói xem con nên làm thế nào?
Vừa mở miệng đã lấy Chu gia ra làm chỗ dựa, Tô Tri Huân làm sao dám đắc tội. Ông ta miễn cưỡng nuốt cục tức này xuống, quay sang trừng mắt với Đỗ Mỹ Kiều, lạnh lùng nói:
- Mau xin lỗi Hứa Văn với Anh Thư đi, già đầu rồi mà còn làm mất mặt Tô gia.
Đỗ Mỹ Kiều không ngờ Tô Tri Huân lại nói bà ta như vậy, mặt đỏ lên vì tức giận. Bà ta chưa từng mất mặt như vậy. Thế nhưng, đứng trước ánh mắt lạnh lùng như sắt đá của Chu Hứa Văn thì bà ta cũng đành hạ mình xin lỗi Tô Anh Thư.
- Chuyện này là mẹ không đúng, vừa rồi ta giận quá hóa rồ, hai đứa đừng trách mẹ.