Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Chương 20: Anh tai chó à?



Hôm nay có thể khiến cho mụ đàn bà Đỗ Mỹ Kiều mất hết mặt mũi, Tô Anh Thư vô cùng vui vẻ, một bụng tức tối tích tụ mấy ngày qua đều quên sạch, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh Tô Tri Huân tức giận kéo Đỗ Mỹ Kiều rời đi.

Thật sảng khoái mà!

Chu Hứa Văn nheo mắt đánh giá Tô Anh Thư, nụ cười trên môi cô có phần hơi ngu ngốc, cô gái này dạo gần đây ngày càng quái gở, anh thật sự rất nghi ngờ cô không phải là người vợ mà anh từng quen biết.

- Tô Anh Thư, cô có bình thường không vậy?

- Hả?

Tô Anh Thư quay sang nhìn người ngồi bên cạnh mình, bọn họ lúc này đang ngồi trên xe, Giang Văn phụ trách lái xe, dì Trần ngồi ở ghế phụ, phía sau là cô và Chu Hứa Văn. Còn về cặp vợ chồng Đỗ Mỹ Kiều thì chắc lúc này đang mặt nặng mày nhẹ kéo nhau về nhà.

Chu Hứa Văn liếc cô, thầm nghĩ, Tô Anh Thư vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa, nếu cứ như vậy thả ra đường thì chính là tai họa của loài người.

Không khí trên xe trở nên quái dị, Giang Văn và dì Trần ở phía trước không hẹn mà quay sang nhìn nhau, bọn họ nãy giờ không dám nói gì vì hai vị tổ tông ngồi ở phía sau quá đáng sợ.

Thấy Chu Hứa Văn mãi không nói gì mà cứ nhìn mình với ánh mắt kì lạ, Tô Anh Thư rợn tóc gáy, cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, hỏi:

- Này, sao anh không nói gì vậy?

Dứt lời, cô còn lẩm bẩm thêm một câu:

- Đúng là thần kinh có vấn đề.

Chu Hứa Văn từ nhỏ đã rất mẫn cảm với tiếng động, lời này của Tô Anh Thư tuy không quá lớn nhưng vừa đủ lọt hết vào tai anh, nhíu mày nói:

- Ai thần kinh, hửm?

Tô Anh Thư giật bắn mình, theo bản năng lùi về phía sau, cả người dán vào cửa xe, run rẩy chỉ tay về phía Chu Hứa Văn:

- Anh tai chó à, Chu Hứa Văn?

Mô phật, thiện tai, thiện tai, cái tên này ngày càng đáng sợ, cô nói bé như thế mà Chu Hứa Văn cũng nghe thấy, quả nhiên là đại mà đầu khét tiếng, không phải người thường mà.

Biến thái, quá biến thái!

Chu Hứa Văn đen mặt, cười như không cười nhìn Tô Anh Thư, chậm rãi nói từng chữ:

- Cái thái độ này của cô là muốn...

Còn chưa để Chu Hứa Văn kịp nói hết, Tô Anh Thư đã như tên bay lao tới, dùng hai tay che miệng của anh lại, cướp lời:

- Tôi, là tôi bị điên, là tôi tai chó, là tôi hết. Chu tổng cao cao tại thượng đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.

Suýt nữa thì chết cô rồi, buổi tiệc mừng thọ kia Chu Hứa Văn nhất định phải tham gia, nếu anh không xuất hiện thì tất cả kế hoạch mà cô chuẩn bị đều biến thành công cốc mất.

Giang Văn với dì Trần ngồi phía trước không nhịn được mà phụt cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy đã vụt tắt vì bắt gặp gương mặt đen như than của Chu Hứa Văn qua gương chiếu hậu, bọn họ còn sợ chết lắm.

Chu Hứa Văn không ngờ rằng Tô Anh Thư bình thường trước mặt anh luôn rụt rè nay lại manh động vậy, chán ghét đẩy tay cô ra, trầm giọng nói:

- Chú ý hình tượng một chút, nếu cô ra ngoài mà còn như thế này thì đừng trách tôi vô tình.

Tô Anh Thư ngoan ngoãn thu lại móng vuốt, cười hì hì đáp lời:

- Tôi lấy danh dự ra đảm bảo, không bao giờ làm mất mặt Chu gia.

Hiện tại Chu gia chính là trời, là phật, cô cung kính còn chẳng hết nữa là làm mất mặt Chu gia, cô đâu có bị ngu, chỗ dựa vững chắc như vậy cô có điên mới đạp đổ, Tô Tri Huân với Đỗ Mỹ Kiều chịu nhẫn nhịn cô mấy năm qua cũng vì cái danh thiếu phu nhân Chu gia.

Chu Hứa Văn hơi cau mày, biểu tình trên gương mặt thể hiện rõ là anh không vào tin lời của một kẻ bị điên.

Tô Anh Thư bị vẻ mặt ấy làm con cứng họng, không biết nói gì thêm ngoài cười gượng mấy cái, thời gian gần đây cô càng thấm thía hơn câu nói cái mồm hại cái thân.

Chu Hứa Văn cuối cùng không nhịn được mà buông thêm một câu:

- Rảnh thì đi khám lại não của cô đi.

Con mẹ nó, Tô Anh Thư tức hộc máu nhưng vẫn phải nhịn xuống, vì đại cục, cô nhất định phải nhẫn nhịn, nhất định không được đánh chết tên khốn này.

Tô Anh Thư cười "ha ha" mấy tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, cô cũng không hiểu tại sao dạo gần đây bản thân cô lại thay đổi lớn vậy, lúc trước dù có bị Chu Hứa Văn sỉ nhục đến mức nào mặt cũng không biến sắc vậy mà giờ chỉ động một chút là tức giận, chẳng trách anh ngày nào cũng kêu cô bị ngã tới ngu người.

Một lát sau, xe dừng trước biệt thự Chu gia, Tô Anh Thư ngơ ngác quay sang nhìn Chu Hứa Văn, án mắt đầy ý "sao bọn họ lại tới đây?".

Chu Hứa Văn bình tĩnh mở cửa xe đi xuống, đến lúc Tô Anh Thư kịp hoàn hồn thì anh đã mở cửa xe cho cô, vô cùng ân cần đỡ cô bước ra, kế đó mới tốt bụng ghé vào tai cô thì thầm:

- Cha mẹ biết cô bị thương nên gọi chúng ta tới ăn cơm, lát phối hợp cho tốt nếu không bữa tiệc kia.

Chu Hứa Văn không nói hết ý nhưng Tô Anh Thư hiểu rõ anh đang uy hiếp mình, lát nữa nếu cô không làm theo sự chỉ đạo của anh thì đừng mong anh cùng cô tới bữa tiệc mừng thọ của Tô Tri Huân.

Đúng là tên cáo già, cô biết ngay nhà tư bản không tốt đẹp gì mà, lần trước còn tốt bụng tặng cô trang sức, chắc chắn là đang muốn mua chuộc cô, để cô không tới tập MJ làm việc.

Ây da, không ngờ có một ngày bản thân lại được mua chuộc với số tiền lớn như vậy, tuy rằng có hơi tổn thương nhưng mà tiền đập vào mặt thì cô vẫn rất sẵn lòng đón nhận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv