Một lát sau, Tô Anh Thư đứng trước cửa của một căn biệt thự xa hoa hơn căn biệt thự của nhà họ Tô rất nhiều lần, đây cũng chính là ngôi nhà trên danh nghĩa của cô trong suốt hai năm qua.
Đẩy cửa bước vào bên trong phòng khách, cô nhìn thấy dì Trần đang ngồi trên sofa đợi cô. Dì Trần là người giúp việc lâu năm của Chu gia, bà chăm sóc Chu Hứa Văn kể từ khi anh còn là một đứa trẻ. Sau khi cô cùng anh kết hôn rồi dọn ra ở riêng thì bà cũng chuyển tới đây để tiện chăm sóc cho hai bọn cô.
Dì Trần thấy cô đã trở về, lập tức đứng dậy đi tới hỏi thăm: “Cô chủ, cô về rồi. Có cần tôi hâm lại thức ăn không?”
Ngày trước, cô vẫn luôn cô độc một mình nên sớm đã quen với việc lang thang ở ngoài đường cho tới tận khuya mới về nhà. Hai năm nay sau kết hôn cùng với Chu Hứa Văn, sắm vai một người con vợ hiền, dâu thảo thì cô bắt đầu sửa được thói quen xấu này mặc dù anh cũng hiếm khi xuất hiện ở nhà.
Tuy nhiên, hôm nay vì kích động quá lại quên mất bản thân đã kết hôn, phải về nhà sớm nên chả trách giờ này dì Trần vẫn còn thức đợi cô.
“Dì Trần đi nghỉ sớm đi, cháu vừa ăn ở ngoài rồi. Sau này nếu cháu còn về muộn thì dì không cần đợi cháu đâu.” Tô Anh Thư không đợi dì Trần trả lời đã đi nhanh về hướng phòng ngủ.
Hôm nay là một ngày dài, cô không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu cảm xúc tồi tệ. Nhiều năm như vậy, cô nên sớm hiểu rõ trong nhà họ Tô không có chỗ dành cho mình mới đúng.
Đêm khuya, Tô Anh Thư đang chìm trong giấc ngủ say thì mơ mơ màng màng cảm nhận được có ai đó vừa nằm xuống bên cạnh khiến mình.
Trong nháy mắt, toàn thân cô toát mồ hôi, sợ hãi mở mắt tỉnh dậy.
- Ai…
Lời còn chưa kịp nói ra đã vội thu lại, người đang nằm đối diện với cô là một người đàn ông. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người kia nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là người chồng đã kết hôn với cô hơn hai năm qua, Chu Hứa Văn.
Không ngờ hôm nay Chu tổng lại đại giá quang lâm trở về nhà.
Tô Anh Thư thầm tính trong đầu, có lẽ đã vài tháng rồi chưa gặp người đàn ông này, suýt nữa thì cô quên mất hình dáng của chồng mình. Nhưng đơn đề nghị ly hôn, cô vẫn nhận đầy đủ không thiếu một bản nào.
Sở thích của anh cũng thật biến thái đi?
Tuy nhiên, bọn họ kết hôn hơn hai năm, số lần chung giường cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bỗng nhiên hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở nhà, đã vậy lại còn nằm bên cạnh cô khiến Tô Anh Thư có chút lo lắng, khẩn trương.
Cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh trang lại váy ngủ cho ngay ngắn, giọng điệu nhẹ nhàng của một người vợ hiền:
- Anh trở về lúc nào vậy?
Trái lại, Chu Hứa Văn chẳng buồn trả lời câu hỏi cô, thậm chí còn thèm liếc mắt nhìn Tô Anh Thư lấy một cái.
Trong lúc cô còn đang suy đoán xem là tên này định làm gì thì anh đã nhanh chóng cởi bỏ váy ngủ trên người Tô Anh Thư, sau đó xoay người đè cô xuống dưới thân. Hơi thở của hai người nhanh chóng trở nên gấp gáp, nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao khiến cô cảm thấy hoảng sợ.
Tên điên này lại phát khùng gì vậy? Gần đây cô đâu có chọc giận anh.
Theo bản năng cô bắt đầu chống cự, nỗ lực đẩy Chu Hứa Văn ra.
- Anh sao vậy? Có cần em kêu dì Trần gọi bác sĩ không?
Tuy nhiên, sức lực giữa nam và nữ vốn có chênh lệch mà anh còn chăm chỉ tập luyện thể dục nên vài ba chiêu mèo cào của Tô Anh Thư hoàn toàn chỉ giống như gãi ngứa cho Chu Hứa Văn.
Anh cười nhạo cô một tiếng, sau đó cầm lấy hai tay của cô cố định trên đỉnh đầu. Như một bậc đế vương ở trên cao nhìn xuống với một giọng điệu đầy khinh bỉ, từng chữ mà anh nói ra như giấm đạp nên lòng tự tôn của cô:
- Đừng giả vờ thanh cao nữa, cả nhà cô đều cùng một loại người, bám riết nhà họ Chu không tha như đỉa hút máu. Không phải chính cô kêu ông già gọi cho cha mẹ tôi mách chuyện tôi không thường xuyên trở về nhà sao?
Con mẹ nó, Đỗ Mỹ Kiều!
Người đàn bà điên này, hôm nào đó cô nhất định phải cho bà ta một bài học nếu không bà ta lại tưởng cô hiền dễ bắt nạt.
Nuốt cục tức này xuống, Tô Anh Thư bình tĩnh điều chỉnh tâm trạng, ánh mắt nhìn anh vô cùng kiên định nói từng chữ một:
- Tùy anh suy đoán nhưng đây không phải ý định của tôi, ai mách với cha mẹ thì anh tìm người đó mà phát tiết. Phiền anh tránh ra!
Nhìn người phụ nữ đang chống cự ở dưới thân mình, là em gái của kẻ thù đã giết chết người con gái mà anh yêu nhất nhưng Chu Hứa Văn không có cách nào ngay lập tức giết chết cô như cách mà chị gái cô đã làm với Hạ Tố Ninh. Do đó, anh càng muốn làm cô cảm thấy nhục nhã, để khiến cô phải hối hận về những mà gia đình cô đã làm.
Nhưng hôm nay người phụ nữ này có chút khác lạ, bình thường cô không bao giờ sử dùng giọng điều này để nói chuyện với anh. Trong trí nhớ của anh, Tô Anh Thư lúc nào cũng bày ra vẻ hiền lành, vôi tội. Giống khi hệt một bản sao của Hạ Tố Ninh đã mất. Điều đó làm anh càng thêm chán ghét cô.
Do đó, Chu Hứa Văn chẳng bận tâm lắm tới sự thay đổi này của cô, anh đoán rằng đó lại là một chiêu trò mới của người phụ nữ mưu mô này.
Không một chút thương tiếc, anh thô bạo chạm vào từng tấc thịt trên người Tô Anh Thư. Sau đó, anh nhanh chóng ra vào bên trong cô mà không cần tới màn dạo đầu.
- Anh điên rồi Chu Hứa Văn... đừng.... tôi cầu xin anh..h...không đ... được
Trong phút chốc phải đón nhận một thứ to lớn làm cơ thể của Tô Anh Thư không thích nghi được mà liên tục co rút. Bàn tay cô nắm chặt ga trải giường, nước mắt lăn dài trên hai gò má ửng hồng, cô cố gắng cầu xin anh buông tha cho mình nhưng đổi lại là sự va chạm mạnh hơn.
Cô chỉ hận không thể một dao giết chết tên cầm thú này ngay lập tức!
Trải qua một đêm đầy vũ bão, không biết thần thể của cô bị Chu Hứa Văn chà đạp bao nhiêu lần. Tới lúc cô ý thức được cũng là sáng hôm sau.
Lúc Tô Anh Thư tỉnh dậy bên cạnh đã không còn hơi ấm, không biết Chu Hứa Văn rời đi từ lúc nào. Cô gắng gượng ngồi dậy, phía dưới truyền tới cơn đau giúp cô nhận thức được rõ hơn rằng đêm qua không phải là một cơn ác mộng do cô tưởng tượng ra.
Đệch mợ, tên cầm thú kia coi cô không khác gì một búp bê tình dục.
Tô Anh Thư rời giường, cô cố lết thân xác vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, thay sang bộ một quần áo che kín người rồi đi xuống lầu ăn sáng. Nay cô còn có việc ở công ty nên không thể đi làm muộn.
Lúc vừa đi được vài bước xuốg cầu thang thì phía bên dưới truyền tới tiếng của Chu Hứa Văn và dì Trần. Trong nháy mắt, cô lại nhớ tới chuyện đêm qua, bất giác cười đau khổ một cái. Tuy không nghe rõ được hai người họ nói gì nhưng cô cũng phần nào đoán được nội dung của cuộc nói chuyện.
Dưới nhà, dì Trần cầm theo tài liệu đưa cho Chu Hứa Văn sau đó do dự hỏi lại một câu:
- Cậu chủ, thật sự vẫn phải kêu cô chủ uống thuốc tránh thai?
Chu Hứa Văn nhận lấy tài liệu rồi thay giày, sau khi thay xong mới ngẩng đầu nhìn dì Trần, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như mọi khi, mở miếng đáp lại không có bất kì một cảm xúc nào:
- Dì nhớ nhắc cô ta uống thuốc đầy đủ. Chuyện của tôi với cô ta, dì không cần phải để quá tâm làm gì. Cứ làm tròn bổn phận của mình là được.
Dì Trần thở dài, sống chung hơn hai năm bà biết cô chủ là một người tốt nhưng cậu chủ lại luôn có định kiến với cô ấy. Thời gian qua, số lần cậu chủ về nhà vô cùng ít, lại còn đối xử với cô chủ vô cùng lạnh nhạt, xa cách. Bà nhìn thôi cũng cảm thấy thương xót thay cho cô chủ.