Những ngày tiếp theo, Chu Hứa Văn như biến thành một người khác, ngoài những cuộc họp quan trọng phải có mặt ở công ty ra thì đa số thời gian còn lại của anh đều dành cho cô. Sự thay đổi quá đột ngột này của anh khiến cô cảm thấy có chút không chân thực.
Cô ngẩng đầu quan sát người đàn ông đang ngồi trên sofa xử lý đống tài liệu mà trợ lý mới mang tới, mái tóc đen lộn xộn che đi đôi lông mày rậm rạp của anh, không còn vẻ cao ngạo như thường ngày, anh lúc này trông như thiếu ngủ và tiều tụy vô cùng.
Bất giác sự chua xót dâng lên trong lòng Tô Anh Thư, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, không phải anh vẫn luôn bắt cô uống thuốc tránh thai sao?
Mỗi khi cha mẹ nhắc tới chuyện sinh con, anh đều tỏ ra khó chịu và thậm chí là mất kiểm soát. Cô đã từng nghĩ là anh ghét trẻ con hoặc chính xác hơn là ghét đứa nhỏ do cô sinh ra.
Thế nhưng khi biết bản thân từng đánh mất cơ hội làm cha, anh lại đau khổ và hành hạ bản thân.
- Tỉnh rồi sao?
Một giọng nói trầm ấm vang lên, những ngày qua thái độ của anh đã thay đổi rất chiều.
Tô Anh Thư ngẩng lên, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đào hoa đang nhìn chằm chằm về phía mình, tuy bọn họ đã kết hôn hơn hai năm nhưng khoảng thời gian này là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với nhau lâu vậy, không có cãi vã, không có diễn kịch, chung sống với nhau bằng chính con người thật của mình.
Dường như phát giác ra sự thay đổi trong ánh mắt của cô, Chu Hứa Văn đặt tài liệu trong tay xuống bàn, đi đến và ngồi xuống bên mép giường.
- Dì Trần vừa mang cháo tới, cô có muốn ăn một chút không?
- Ừ.
Sự quan tâm của Chu Hứa Văn khiến cô có hơi mất tự nhiên, bọn họ tranh cãi bao nhiêu năm, nói hòa hợp là hòa hợp ngay được thì cũng kỳ.
Đôi mắt thâm sâu của Chu Hứa Văn nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó anh đứng dậy đi tới bên cái bàn để cặp lồng cháo, múc cháo ra tô cho cô, mỗi động tác của anh đều vô cùng thuần thục.
Nhìn dáng vẻ anh cẩn thận bưng bát cháo tới trước mặt mình, Tô Anh Thư thầm nghĩ nếu để người khác thấy được cảnh này sẽ kích động đến thế nào? Hay giống như dì Trần ngày hôm qua, bị dọa đến mức đứng hình mất giấy, ngơ ngác nhìn anh như một sinh vật lạ.
- Sao vậy?
Tô Anh Thư giật mình, đến lúc hoàn hồn bát cháo đã được đặt trước mặt cô, không những thế Chu Hứa Văn còn rót thêm một cốc nước để bên cạnh. Con người này thật sự có vấn đề, lúc lạnh nhạt thì chẳng ai sánh kịp, khi ấm áp thì không ai bì lại.
Đâu mới là con người thật sự của anh?
- Cảm ơn anh.
Mấy ngày nay cô luôn thờ ơ với anh, ngoài ừ và ờ ra thì hiếm khi nói thêm điều gì khác, thế nên khi thấy cô cảm ơn mình, ánh mắt anh không giấu nổi sự kinh ngạc, anh cười gượng:
- Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm.
- Ừm.
Tô Anh Thư múc một thìa cháo đút vào miệng, cảm giác ấm nóng ấy lấp đầy cái bụng sắp réo lên vì đói của cô.
Mấy ngày hôm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới cuộc hôn nhân của bọn họ, nghĩ tới Hạ Tố Ninh vì chị gái cô mà mất mạng, nghĩ tới sinh linh bé bỏng ấy,...
Tô Anh Thư chợt nhận ra dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, dù anh có đối xử tệ bạc với cô như thế nào thì cô cũng không tài nào hận được người con trai ấy.
Anh cũng giống như cô, đánh mất người mà mình trân trọng nhất, không những vậy, anh còn phải trở thành người thân của kẻ đã giết chết người mình yêu. Nếu là cô, cô chắc chắn sẽ không chịu để yên, cô sẽ báo thù, sẽ bắt bọn họ phải một mạng đền một mạng.
- Thật ra anh không cần phải ở đây với tôi đâu, để dì Trần chăm sóc tôi cũng được.
Cô nghiêng đầu nhìn Chu Hứa Văn, hai người bọn họ rất hiếm khi bình tĩnh trò chuyện với nhau như vậy. Trước đó, không cãi nhau thì cũng là diễn kịch trước mắt người ngoài.
Chu Hứa Văn im lặng nhìn cô, tuy đã che giấu tốt nhưng cô thấy được cảm giác tội lỗi trong ánh mắt anh.
Tô Anh Thư thở dài:
- Chúng ta buông bỏ quá khứ, sống cho hiện tại đi, Chu Hứa Văn.
Hai người bọn họ còn cả cuộc đời sau này định sẵn là buộc chặt vào nhau, không cần vì những chuyện không vui quá khứ mà cảm thấy dằn vặt.
- Cô không... hận tôi?
Phản ứng này của Chu Hứa Văn khiến cô bật cười, không ngờ Chu tổng khét tiếng trên thương trường lại có một mặt đáng yêu thế này.
- Thế anh có hận tôi không?
Anh mím môi, không biết nên nói thế nào, anh biết người hại chết Hạ Tố Ninh là chị gái cô nhưng anh không có cách nào tách bạch hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Tô Anh Thư thấy anh do dự không dám trả lời thì càng cười lớn, một con người thông minh như anh sao lúc này lại có chút ngốc nghếch vậy?
Nhìn bộ dạng cười như được mùa của cô, Chu Hứa Văn nhíu mày, không hiểu được tần số não của cô.
- Có gì đáng cười sao?
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Tô Anh Thư phải cố gắng nhịn không cười thành tiếng, cô ho "khụ, khụ,..." mấy cái xong nghiêm túc nói:
- Chu Hứa Văn, đây là con người thật của tôi. Tôi biết anh hận Tô Minh Phương, hận lây sang cả già trẻ lớn bé của Tô gia nhưng tôi là vợ anh, chỉ cần một ngày chúng ta còn là vợ chồng, tôi sẽ đứng về phía anh.
Chu Hứa Văn nghi hoặc nhìn cô.
- Cô chắc chắn?
- Tất nhiên rồi, tôi ăn nhà họ Chu, ở nhà họ Chu, sao lại vì người ngoài mà bán đứng anh được.
Một lời này của Tô Anh Thư trực tiếp vạch rõ ranh giới giữa cô với Tô gia, tất cả những gì đã xảy ra giúp cô nhận thức được một sự thật rằng hiện tại cô chỉ còn Chu gia làm chỗ dựa, nếu cô rời khỏi Chu gia thì Tô Tri Huân chắc chắn không thèm nhận đứa con này.
- Được, tôi tin cô.
Chu Hứa Văn lần này thật sự đã bị xao động, tình yêu đối với anh từ lâu là thứ gì đó quá xa xỉ, hiện tại trên vai anh còn tập đoàn MJ, anh không thể vì thù hận mà bỏ qua lợi ích của gia tộc. Mấy năm qua, anh không đụng tới Tô gia phần lớn bởi vì giữa hai gia đình có mối liên hệ về mặt lợi ích.
- Hợp tác vui vẻ!
Tô Anh Thư mỉm cười nhìn anh, trong ánh nắng ban mai từ ngoài cửa chiếu vào, hai người họ đã có bước tiến lớn trong mối quan hệ.