Lộ Văn Hải dùng sức đẩy mạnh cánh cửa một lần nữa, và cánh cửa cứ thế mà bị mở ra một cách hoàn toàn.
Lộ Văn Hải thấy rõ Lạc Cẩn Thi ở bên trong đang nhìn mình với vẻ run sợ, trên tay cô còn cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn, dường như được đập ra ra từ lọ sữa tắm.
“Anh muốn làm gì vậy, đừng qua chỗ tôi.” Bản thân Lạc Cẩn Thi không biết mình đang nói cái gì, thân hình nhỏ bé của cô đều đang run rẩy.
“Cô không phải là đang biết mà vẫn cố ý hỏi sao?” Lộ Văn Hải tiến một bước về phía Lạc Cẩn Thi Thiển.
Anh ta biết rằng Lạc Cẩn Thi vô cùng lương thiện, và biết rằng cô thực sự không đủ can đảm để làm tổn thương chính mình.
Lộ Văn Hải trực tiếp bước vào phòng tắm, mỉm cười nhìn Lạc Cẩn Thi, anh bước nhanh về phía cô và ngay lập tức nắm lấy Lạc Cẩn Thi.
“Đừng chạm vào tôi.” Ngay khi thấy anh ta đến gần mình, Lạc Cẩn Thi đã nhanh chóng hét lên, vì bàn tay của Lộ Văn Hải đang ở gần cô nên Lạc Cẩn Thi đã vùng vẫy tuyệt vọng và trực tiếp cào vào Lộ Văn Hải.
Lộ Văn Hải bị thủng một lỗ trên tay và bắt đầu chảy máu không ngừng.
Lạc Cẩn Thi có chút hoảng hốt.
Lộ Văn Hải trong chốc lát đã giật lấy mảnh thủy tinh khỏi tay Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi bị Lộ Văn Hải mạnh mẽ lôi ra ngoài phòng tắm rồi không thương tiếc mà ném cô xuống giường.
“Đừng thách thức tôi, tôi thực sự muốn chụp ảnh bộ dạng này của cô rồi gửi cho Cư Hàn Lâm.” Lộ Văn Hải cười.
Xe của Cư Hàn Lâm phóng rất nhanh trên đường. Thời gian từng phút từng giây trôi qua đều khiến anh cảm thấy không yên, bất an không ngớt. Mỗi khi nghĩ đến việc Lạc Cẩn Thi đang rơi vào tay Lộ Văn Hải là anh lại không kìm chế được lửa giận trong lòng mình.
May mắn thay, Cao Mạn Ngọc đã từng đến biệt thự này của Lộ Văn Hải, lại còn khá là thông thuộc đường đi, họ có thể đi đến gần nơi đó một cách tương đối nhanh chóng.
Ngay cả Cư Hàn Lâm cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh hiện tại của Lạc Cẩn Thi, anh cảm thấy có thể cảm nhận được tiếng kêu cứu thảm thiết và đầy ấm ức của Lạc Cẩn Thi, trong lòng anh lại cảm thấy có lỗi và áy náy bấy nhiêu.
Anh và Lạc Cẩn Thi yêu nhau từ rất lâu, nhưng anh lúc nào cũng khiến Lạc Cẩn Thi gặp nguy hiểm rất nhiều lần, và anh cảm thấy mình làm vẫn chưa tốt.
Khi sắp đến đích, trái tim của Cao Mạn Ngọc và Cư Hàn Lâm run lên, họ biết mình đang lo lắng về điều gì.
Cả hai vội vàng chạy ra khỏi xe.
“Là tòa nhà kia!” Cao Mạn Ngọc chỉ vào một ngôi nhà ven hồ, cô vẫn nhớ rất rõ. Mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đứng bên ngoài ngôi nhà, Cư Hàn Lâm vội vàng chạy tới đó cùng với những người mà anh ấy mang theo.
Nhiều vệ sĩ phòng thủ đứng trước cửa biệt thự của Lộ Văn Hải, người của Cư Hàn Lâm lao tới theo lệnh của Cư Hàn Lâm.
Các vệ sĩ của Lộ Văn Hải chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người đột ngột đi đến đây. Đám vệ sĩ khi nhìn tháya thấy một đám đông khí thế bức người chạy đến. Họ còn không kịp phản ứng đã đều bị bịt miệng, đã quá muộn để thông báo cho Lộ Văn Hải, mọi người đã bắt đầu chiến đấu.
Giữa lúc mọi người nhốn nháo loạn lạc, chỉ thấy một người phụ nữ chạy về phía cửa.
Cao Mạn Ngọc nhanh chóng nhập mật khẩu vào cửa, cửa mở ra trước sự ngạc nhiên của cô. Cô không ngờ rằng mật khẩu của Lộ Văn Hải vẫn chưa được thay đổi, điều này sẽ có lợi hơn cho việc giải cứu Lạc Cẩn Thi.
Trước khi những người bên ngoài kịp phản ứng, họ thấy rằng Cư Hàn Lâm đã dẫn thẳng người của mình vào nhà.
Lạc Cẩn Thi bị Lộ Văn Hải trực tiếp ném xuống giường, vết thương của Lộ Văn Hải vẫn còn đang đau nhức vừa chảy máu vừa đau, anh ta không thể nào kìm chế được cảm giác muốn hành hạ Lạc Cẩn Thi hơn nữa.
“Anh mau tránh xa tôi ra.” Lạc Cẩn Thi vẫn muốn giãy dụa đến giây phút cuối cùng.
Lộ Văn Hải trực tiếp bước tới xé rách quần áo của Lạc Cẩn Thi, hai tay Lạc Cẩn Thi vẫn đang cố gắng giãy dụa, nhưng lực tay của Lộ Văn Hải rất mạnh, anh ta trực tiếp đè mạnh tay của Lạc Cẩn Thi xuống giường.
Lạc Cẩn Thi bị Lộ Văn Hải trói chặt tay, quần áo của cô đã bị xé thành nhiều mảnh tan tác.
Lạc Cẩn Thi không muốn chảy nước mắt nữa, cũng không muốn nhìn vẻ mặt của Lộ Văn Hải hay vẻ kiêu ngạo của anh ta, điều này sẽ chỉ khiến bản thân cảm thấy thêm phần xấu hổ mà thôi.
“Để tôi chụp cho cô một bức, làm sao lại không cho Cư Hàn Lâm xem?” Lộ Văn Hải cười man rợ cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên.
Lạc Cẩn Thi run lên trông thấy khi nghe tên Cư Hàn Lâm, trái tim cô dường như cảm thấy rất đau đớn mỗi khi nghĩ đến anh lúc này.
Có một tiếng động rất lớn bên ngoài, Lộ Văn Hải không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lộ Văn Hải quay người, định khóa cửa lại ngay lập tức, có thể sẽ chặn được thêm một lúc.
Trần Nhã Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng Cư Hàn Lâm và Cao Mạn Ngọc sẽ cùng nhau đến đây, khi gặp nhau trong hội trường, ánh mắt của Cư Hàn Lâm như muốn giết chết Trần Nhã Thanh ngay lúc đó.
“Cô ấy đang đâu?” Mắt Cư Hàn Lâm đỏ hoe, anh nhanh chóng túm lấy cổ áo Trần Nhã Thanh.
“Tốt hơn là cô nên nói cho tôi biết ngay, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Trần Nhã Thanh nhất thời có chút hoảng sợ, cô biết nếu không nói ra, nhất định cả đời này cô sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Khi Trần Nhã Thanh chỉ ra địa điểm xong, Cư Hàn Lâm vội vàng lập tức chạy đến nơi đó cùng với Cao Mạn Ngọc.
Lộ Văn Hải chưa kịp khóa cửa thì cánh cửa đã bị đá bật ra ngay lập tức, và Lộ Văn Hải cũng trực tiếp bị đạo lực này đẩy xuống đất.
Cư Hàn Lâm lập tức đưa mọi người vào. Khi Lộ Văn Hải nhìn thấy Cư Hàn Lâm, anh ta cảm thấy rằng giờ chết của mình đang đến gần.
“Cao Mạn Ngọc, cô?” Khi Lộ Văn Hải nhìn thấy Cao Mạn Ngọc, anh ta đã biết làm thế nào mà bọn họ tìm thấy nơi này nhanh đến như vậy.
“Mang đi.” Trước khi kịp mắng Cao Mạn Ngọc, Lộ Văn Hải đã bị những người của Cư Hàn Lâm bắt đi.
Khi Cư Hàn Lâm nhìn thấy Lạc Cẩn Thi lúc này, quần áo xộc xệch và rách nát, mái tóc đen bung xõa trên mặt giường, đôi mắt cô dường như trống rỗng, thì bản thân không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Cư Hàn Lâm bước đến ngay lập tức, nhưng cảm thấy nước mắt mình sắp rơi, anh cũng không muốn ở đây xuất hiện thêm bất cứ đồ vật gì của Lộ Văn Hải nữa. Cư Hàn Lâm cởi áo khoác ngoài của mình, đắp lên người Lạc Cẩn Thi rồi trực tiếp bế cô lên.
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được sự ấm áp của Cư Hàn Lâm, giọng cô nhẹ nhàng,
“Thật may là đã không quá muộn.” Lạc Cẩn Thi nói, mặc dù cô không còn chút sức lực nào nhưng Cư Hàn Lâm biết cô muốn nói điều gì.
Cư Hàn Lâm trong lòng cảm thấy rất đau khổ, anh sẽ siết vòng tay ôm Lạc Cẩn Thi: “Không sao, không có chuyện gì là không sao.”
“Anh có nên đưa Lạc Cẩn Thi đến bệnh viện không?” Cao Mạn Ngọc lo lắng hỏi, cô rất lo lắng cho Lạc Cẩn Thi.
“Không được, vẫn là nên về nhà trước, Lạc Cẩn Thi về nhà sẽ cảm thấy an toàn.” Vẻ mặt của Cư Hàn Lâm không được tốt lắm, nhưng khi nhìn Lạc Cẩn Thi, ánh mắt anh lại đều là vẻ dịu dàng.
Khi Lạc Cẩn Thi tỉnh lại, xung quanh lại là một khung cảnh quen thuộc, trong phòng lò sưởi sưởi ấm vừa phải, trên người đang mặc bộ đồ ngủ chỉnh tề thuộc về mình, mềm mại và ấm áp.
Và người đã từng lo lắng cho bản thân vào thời khắc mấu chốt nhất cô đã gọi tên anh không biết bao nhiêu lần, Cư Hàn Lâm, đang ở ngay trước mặt cô vào lúc này, với bàn tay to lớn của Cư Hàn Lâm đang nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Cẩn Thi.
“Cư Hàn Lâm…” Lạc Cẩn Thi tỉnh dậy và nhìn Cư Hàn Lâm, nhìn khung cảnh ấm áp mà Cư Hàn Lâm đã tạo ra cho cô, thế giới thuộc về riêng họ.
“Tôi xin lỗi.” Cư Hàn Lâm trả lời.
Quả thực, Cư Hàn Lâm rất áy náy trong lòng, anh đã không bảo vệ cô tốt thêm một lần nữa.
“Là do em, em đã quá ngốc.” Lạc Cẩn Thi trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì cô đã quá bốc đồng.
“Cũng còn may là em còn biết gửi một tin nhắn thông báo như vậy cho Cao Mạn Ngọc.” Cư Hàn Lâm đến giờ vẫn cảm thấy may mắn, nếu không thì anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Trong khoảng thời gian đó, em nghĩ đến anh, nên em mới có sức mạnh để kiên trì thêm một chút.”
“Vì vậy, trong mọi trường hợp, đừng tự cảm thấy có lỗi, anh là sức mạnh của em.”
“Trên đời này, anh là người mà em tin tưởng nhất.”
Lời nói của Lạc Cẩn Thi là chân thành, quả thật trong khoảng thời gian trống trải đó, cô nghĩ rằng Cư Hàn Lâm sẽ luôn xuất hiện, cô không còn cảm thấy chuyện này có gì khó khăn, có gì bất lực đến như vậy nữa.
Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi nói lời này, không biết nên nói gì, chỉ cười cười, xoa xoa đầu của Lạc Cẩn Thi.
May mắn làm sao, mọi thứ đã không quá muộn, không có chuyện gì xảy ra, còn anh là tất cả những gì cô có thể tin tưởng.
“Cô đến nhà chúng tôi ở cùng Lạc Cẩn Thi một lúc, tôi có việc phải đi ra ngoài.” Sau khi nhận được tin nhắn của Cư Hàn Lâm, Cao Mạn Ngọc tức tốc đến nhà của Lạc Cẩn Thi và anh.
Sau khi Cao Mạn Ngọc đến nhà Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi, Cư Hàn Lâm đã tin tưởng giao Lạc Cẩn Thi cho Cao Mạn Ngọc.
Cư Hàn Lâm cúi thấp người xuống, hôn lên trán Lạc Cẩn Thi: “Anh cần ra ngoài xử lý một số việc.”
Cao Mạn Ngọc nhìn Cư Hàn Lâm đi ra ngoài, quay đầu lại nhưng cười với Lạc Cẩn Thi.
“Cậu làm gì vậy, tự nhiên lại cười ghê tởm thế này?” Lạc Cẩn Thi bật cười trước vẻ mặt của Cao Mạn Ngọc.
“Tớ chỉ nghĩ rằng cậu và Cư Hàn Lâm thật sự rất tốt.” Cao Mạn Ngọc nhìn có chút nản lòng, nhưng từ tận đáy lòng cô lại rất vui cho Lạc Cẩn Thi.
“Tớ xin lỗi để cho cậu quen biết với tên Lộ Văn Hải, tên cặn bã này.” Ngay khi Cao Mạn Ngọc nói về Lộ Văn Hải, nắm tay cô không khỏi siết chặt, cô đã quá tức giận.
“Tại sao lại xin lỗi từng người đều đến xin lỗi tớ hết vậy?” Lạc Cẩn Thi cười.
“Là do tớ quá bất cẩn, cũng là nhờ có cậu nên Cư Hàn Lâm mới có thể kịp thời đến ứng cứu, nếu không bây giờ tớ sẽ không thể nằm bình bình yen yên ở đây.” Lạc Cẩn Thi bình tĩnh an ủi, chuyện này cô cũng không có ý trách Cao Mạn Ngọc.
“Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn rõ bộ mặt của hắn, triệt để nhìn rõ con người hắn, không phải rất tuyệt sao?” Lạc Cẩn Thi nắm lấy tay Cao Mạn Ngọc.
“Tớ thật sự là rất ngốc, trước đây.” Cao Mạn Ngọc không biết phải nói gì khi nghĩ đến quá khứ. Những ngày cô bị Lộ Văn Hải lừa dối, đó là những ngày cô rất thích anh ta.
Đến bây giờ bản thân mới thực sự hiểu mình là người không nhìn rõ ngay từ đầu, lại còn cứ cứ ngây ngốc tin lời người khác.
“Cậu như thế này thật tốt, Mạn Ngọc, một cô gái tốt như cậu chắc chắn sẽ gặp được một người xứng đáng, cậu đừng lo lắng nữa.”
Cao Mạn Ngọc cảm thấy ấm lòng khi nghe những lời như vậy, từ nhỏ cô đã mong nhận được sự khẳng định của cha mình, khi lớn lên cô luôn cần có sự khẳng định từ từ của người khác, trong lòng luôn có nhiều tâm sự chứ không hề giống như vẻ bề ngoài vui vẻ hoạt bát của mình.
Nội tâm của Cao Mạn Ngọc thật ra rất tự ti, và điều này Lạc Cẩn Thi hiểu rõ.
“Ừ.” Cao Mạn Ngọc vui vẻ cười tươi đáp lại. Lạc Cẩn Thi biết Cao Mạn Ngọc đã hoàn toàn buông tay. Mạn Ngọc không phải người sẽ giả vờ trước mặt cô. Ở trước mặt nhau, hai người đều thành thật, sẽ không có cảm giác xấu hổ mất mặt gì hết.