“Cô có muốn giao dịch với tôi không?” Lộ Hải Văn nói thẳng vào vấn đề, gương mặt lại tràn ngập vẻ nham hiểm.
“Tôi lại cảm thấy anh sẽ chẳng tốt đẹp như vậy đâu.”
Trần Nhã Thanh hơi sửng sốt, không biết Lộ Hải Văn đang suy tính điều gì.
Lộ Hải Văn gặp gỡ Trần Nhã Thanh ngay trong tình huống này, cô ta vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, mà đã bị Lộ Hải Văn lừa cho xoay vòng.
Mà khi bữa tiệc vừa kết thúc, Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm cùng nhau về nhà.
Nhưng từ sau khi đồng ý lời cầu hôn của Cư Hàn Lâm, tự nhiên Lạc Cẩn Thi lại cảm thấy chưa quen lắm. Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, nên khi lên xe…
Lạc Cẩn Thi giả vờ như đang ngủ.
Cư Hàn Lâm biết Lạc Cẩn Thi đang giả vờ, nhưng cũng chỉ mỉm cười, không lật tẩy cô.
Cư Hàn Lâm đang nghĩ xem, ai là người đã để lộ tin tức của buổi tiệc hôm nay, khiến Trần Nhã Thanh có thể vào đó làm loạn.
Nếu vậy thì thật nguy hiểm, một số thong tin quan trọng rất có thể sẽ bị lộ ra.
Mà sau khi về nhà, Lạc Cẩn Thi không thể giả vờ ngủ thêm được nữa, mà Cư Hàn Lâm cũng chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, thậm chí anh còn nhìn đến mức khiến cô hơi ngượng ngùng.
“Anh đang nhìn cái gì đấy?” Lạc Cẩn Thi cố ý lên tiếng để giảm bớt không khí xấu hổ này.
“Em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh, ở chung cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, hay là em chuyển nhà đi.” Lạc Cẩn Thi nghe thế bèn ngẩng đầu lên.
“Chuyển đi đâu ạ?”
“Chuyển đến nhà anh.”
Mà trong lúc đó, Mục Đình Tương đã phải do dự và lo lắng hết nửa ngày nay rồi. Cô ta thật sự cảm thấy sợ hãi, cô ta sợ những chuyện tiếp theo trong kế hoạch của mình sẽ không được thuận lợi.
Mục Đình Tương đã lên một kế hoạch lớn cùng cha nuôi từ lâu, cho nên cô ta không thể hành động dựa theo cảm xúc cá nhân được.
Cô ta cũng không muốn bỏ dở kế hoạch này, nếu bỏ thì mọi thứu coi như xong.
Cô ta phải tự tìm cho mình một lối thoát, một con đường.
Hôm sau Cư Hàn Lâm đã gọi Tào Mặc vào văn phòng, thật ra Tào Mặc cũng đã nghĩ ra lý do rồi.
Bản thân Tào Mặc là người chuẩn bị bữa tiệc hôm qua, khách mời đều do cô ấy phụ trách, mà Trần Nhã Thanh lại đột nhiên xuất hiện, đương nhiên Cư Hàn Lâm nghi ngờ cô cũng phải.
Tào Mặc không biết phải giải thích ra sao, cô cũng không trách Cư Hàn Lâm không tin tưởng mình, hơn nữa có lẽ chính quan hệ giữa cô và Phùng Hạng khiến cô càng đáng nghi hơn.
Tào Mặc lo lắng bước vào phòng, nhưng Cư Hàn Lâm lại không thèm quan tâm đến cô ấy, khiến Tào Mặc càng thêm sợ hãi, không biết phải làm gì mới ổn.
Sau khoảng năm phút, Cư Hàn Lâm vẫn cúi đầu làm việc, lúc này Tào Mặc mới lo lắng ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Cư, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì không ạ?”
Cư Hàn Lâm lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng anh chẳng nói gì cả, chỉ đưa hồ sơ cần xử lý cho Tào Mặc.
Tào Mặc không biết Cư Hàn Lâm có cần gì nữa không, nên cô chỉ lấy hồ sơ rồi đứng đó, không dám ra ngoài.
“Sao cô vẫn còn đứng đây?” Cư Hàn Lâm ngẩng đầu lên nhìn Tào Mặc, hỏi.
Bấy giờ, Tào Mặc mới vội vàng chạy ra ngoài, về vị trí ngồi của mình.
Thật ra Cư Hàn Lâm cố tình làm thế, hôm qua Trần Nhã Thanh dám liều lĩnh xông vào bữa tiệc của họ như vậy, khi Cư Hàn Lâm nghĩ đến chuyện này, người đầu tiên anh nghi ngờ chính là Tào Mặc.
Chuyện này vốn do cô phụ trách, cho nên bất cứ chuyện gì xảy ra, mọi người cũng sẽ nghĩ theo hướng này đầu tiên.
Nhưng khi ngĩ vậy, Cư Hàn Lâm lại cảm thấy chuyện này quá rõ ràng, cứ như nhắm thẳng vào Tào Mặc vậy, nếu Tào Mặc thật sự làm vậy, thì nhất định cô ấy sẽ không chọn cách ngu xuẩn như vậy.
Cư Hàn Lâm muốn biết kẻ đứng sau là ai, anh cảm giác nếu có chuyện gì xảy ra, Phùng Hạng lại không phải gián điệp trong lời đồn, thì Tào Mặc chính là người bị tình nghi.
Cư Hàn Lâm cần phải bình tĩnh xem xét lại, không thể bị dẫn dắt bởi bề nổi của câu chuyện, anh cũng muốn tương kế tựu kế, tiếp tục diễn hết vở kịch này, để có thể chậm rãi tìm ra con sâu vẫn đang chui rúc trong công ty là ai.
Lạc Cẩn Thi đột nhiên nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của Tào Mặc.
“Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng phải tin tưởng tôi.” Lạc Cẩn Thi không hiểu Tào Mặc có ý gì, nhưng với cô bé ngây thơ này, Lạc Cẩn Thi cũng không nhịn được mà quan tâm nhiều hơn một chút.
“Được.” Cô trả lời lại.
Hiện tại, Lạc Cẩn Thi cũng đã biết nhìn xa hơn, cô hiểu, với thân phận này, có rất nhiều người sẽ muốn lợi dụng cô để đạt được mục đích.
Hơn nữa thân phận của cô đã được công khai sau bữa tiệc đó, nên cô luôn phải cẩn thận dù là hành động nhỏ nhất.
Vào lúc tan tầm, Tào Mặc vừa mới bước ra khỏi công ty đã thấy Phùng Hạng chờ sẵn.
Cô cũng cảm thấy bất ngờ, bởi Phùng Hạng cũng không nói anh muốn đến tìm cô.
Mà lúc này, Phùng Hạng như hoàn toàn thay đổi. Anh không để mái tóc dài lòa xòa như trước, mà cắt tóc ngắn chỉ còn vài phân.
Trông anh vô cùng có sức sống, mà quần áo của anh cũng không hề phô trương và lòe loẹt như trước nữa. Giờ đang là đầu thu, anh chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản với sơ mi trắng và quần âu đen, nhìn như vừa tan làm xong vậy.
Tào Mặc thấy Phùng Hạng, cảm thấy hơi kinh ngạc không nói nên lời. Còn Phùng Hạng, tuy rằng anh vốn đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, nhưng khi anh tới đây và xuất hiện với vẻ ngoài như vậy, anh vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Phùng Hạng thấy Tào Mặc bước tới gần, anh gãi đầu đầy ngại ngùng.
Tào Mặc đi rất chậm, không thể tin được người đàn ông trẻ trung và đẹp trai này lại là Phùng Hạng. Mà Đỗ Tương Dao đang đi mua sắm với Lạc Cẩn Thi cũng vừa hay gặp Phùng Hạng.
Ngay cả nhân viên trong công ty cũng thấy anh. Nhưng ai cũng biết Phùng Hạng là kẻ phản bội. Nên không ai dám đến gần anh, sợ bị người khác nói ra nói vào, cũng sợ bị tai bay vạ gió.
Nhưng Đỗ Tương Dao và Lạc Cẩn Thi vẫn chạy đến vô cùng kích động, Mục Đình Tương cũng đi theo sau họ.
“Là Phùng Hạng phải không?” Đỗ Tương Dao và Lạc Cẩn Thi cười nói, khiến Phùng Hạng còn cảm thấy xấu hổ hơn. Nhưng dù Phùng Hạng có ngượng ngùng, thì cũng không ai còn cảm thấy anh nữ tính như trước nữa.
Mà khi Phùng Hạng thấy Mục Đình Tương, sắc mặt mặt anh cũng không tốt lắm. Nhưng anh vẫn cười nói: “Mọi người phải giúp tôi chăm sóc Tào Mặc thật tốt nhé, nếu không tôi sẽ không tha cho mọi người đâu.” Tầm mắt của Phùng Hạng cuối cùng còn dừng trên Mục Đình Tương vài giây.
Lạc Cẩn Thi vỗ vai Phùng Hạng đáp: “Được, bọn tôi sẽ cố gắng mà.”
Tất cả mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Thật ra, vừa rồi Mục Đình Tương cũng cảm thấy hơi sợ hãi, không biết có phải Phùng Hạng đã phát hiện ra cái gì hay không, mà lại lấy câu nói đùa ấy ra để uy hiếp cô như vậy.
Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao thấy Phùng Hạng và Tào Mặc đi cùng nhau, nên họ cũng đâu thể mặt dày đi theo được. Bốn người bèn tạm biệt nhau.
Phùng Hạng kéo tay Tào Mặc một cách vô cùng tự nhiên, kỳ lạ là, trước kia Tào Mặc thường xuyên bị anh kéo như vậy, cô cũng chẳng để ý đến giới tính gì cả, nhưng hôm nay, Tào Mặc tự nhiên cảm thấy không giống, tim cô đập nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng khi Tào Mặc nghe thấy Phùng Hạng nói vậy, rồi lại nghĩ đến tình trạng gần đây của mình, cô đột nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng.
Nhưng khi Phùng Hạng chưa kịp nhận ra, anh đã kéo tay Tào Mặc, rồi dắt tay cô cùng đi trên đường.
“Đến hôm nay anh mới dám đi tìm em, anh tìm được việc rồi, giờ mọi thứ cũng đã ổn nên anh mới đến đây.”
“Không biết bây giờ anh còn chút cơ hội nào không?” Giọng nói của Phùng Hạng nghe rất hối lỗi.
Nhưng Tào Mặc không hề đáp lại, cô chẳng nói gì, Phùng Hạng cúi đầu nhìn Tào Mặc, lại phát hiện ra cô đăng khóc.
“Em làm sao vậy?” Phùng Hạng vô cùng lo lắng, nghĩ mình lại làm sai chuyện gì, anh luống cuống tay chân giúp Tào Mặc lau nước mắt. Truyện Xuyên Không
Tào Mặc lại lập tức ôm lấy Phùng Hạng, cô thấy rất tủi thân, những lời mà Phùng Hạng chính là những điều mà lòng cô luôn ấp ủ.
“Thật sự không phải em mà.” Phùng Hạng vừa định hỏi, nước mắt Tào Mặc liền tuôn rơi không ngừng.
“Anh biết không phải em. Anh tin em.” Tào Mặc còn không nói rõ là chuyện gì, Nhưng anh đã lập tức ôm lấy Tào Mặc, anh không biết gì cả mà đã dám nói mình tin cô.
Đột nhiên cô nở nụ cười, nụ cười tươi rói còn vương nước mắt.
“Anh có biết gì đâu, còn dám nói thế nữa…” Tào Mặc không biết nên nói gì cho phải với Phùng Hạng, cái gì cũng không biết, anh không biết gì cả mà đã dám nói mình tin cô.
” Anh không biết gì cả, nhưng chỉ cần là em, anh sẽ luôn nói anh tin em.” Phùng Hạng thề thốt, quả thực, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn tin tưởng Tào Mặc.
“Tại sao?” Tào Mặc hỏi.
“Ngày trước em cũng tin anh vô điều kiện đấy thôi?” Phùng Hạng hỏi lại, Tào Mặc đương nhiên không thể nói thêm gì được nữa.
“Giờ anh không còn là tên ẻo lả nữa, anh có thể thích em không? Nói cách khác, làm bạn gái anh nhé?” Phùng Hạng hỏi cô một cách vô cùng chân thành tha thiết.
Tào Mặc cảm động, cô hiểu, vì Phùng Hạng nên trái tim cô mới đập lien tục như vậy.
Tào Mặc ôm Phùng Hạng, vùi mặt trong trong lòng anh, dùng sức gật đầu.
Dường như cô không còn sợ gì hết, dù xảy ra chuyện gì, trên đời này vẫn luôn có một người như vậy, một người luôn đứng bên và tin tưởng cô.
Trong lúc này, Mục Đình Tương, Đỗ Tương Dao, Lạc Cẩn Thi và Tào Mặc đứng trong văn phòng, nghe Cư Hàn Lâm nói qua một lượt về kế hoạch sắp tới, Lạc Cẩn Thi bỗng cảm thấy hơi hoảng sợ.
Cách đây không lâu, chuyện như vậy cũng đã xảy ra một lần.
Lần hợp tác với Pháp lần trước, bọn họ cũng từng bị gọi vào cùng nhau như vậy.
Nhưng chuyện này là sao? Lạc Cẩn Thi cũng không rõ, kẻ phản bội rõ ràng là Phùng Hạng, mọi thứ đều đã được giải quyết. Vì sao bây giờ bọn họ còn phải tham gia vào kế hoạch này?
Lo lắng ư? Cũng không hẳn, họ đều là những người có năng lực trong công ty, nhất là Đỗ Tương Dao, cô chính là trụ cột được tất cả mọi người công nhận. Nhưng Tào Mặc thì khác, đây là lần hiếm hoi cô bị kéo vào chuyện này.