Cư Hàn Lâm gắp mỗi đĩa thức ăn một miếng, sau đến bỏ vào trước mặt Lạc Cẩn Thi: “Tôi không rõ khẩu vị của em lắm, nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ từ từ hiểu em thật rõ.”
Lạc Cẩn Thi thấy anh nghĩ thế, đúng vậy, bọn họ ở cùng nhau, hẳn là cô cũng nên tìm hiểu anh thật kỹ mới đúng?
“Qua nhà mới ở đã quen chưa?” Tuy đang ăn cơm không nên nói chuyện, nhưng trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói cho Lạc Cẩn Thi nghe: “Nếu còn thiếu gì thì cứ nói cho tôi, tôi mua giúp em.”
Lạc Cẩn Thi lắc đầu: “Anh đã đối xử với tôi rất tốt rồi, nhưng mà sáng mai tôi muốn xin nghỉ tới trưa là được, Lý Minh Vi sắp đi rồi, tôi muốn tiễn cậu ấy, vừa hay mấy đứa bạn thời đại học cũng có thể tụ tập lại một lúc.”
Cư Hàn Lâm không nói gì, chỉ dặn cô chú ý an toàn, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại liếc lên vị trí bị phỏng của Lạc Cẩn Thi, luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Bữa tối cứ vậy mà trôi qua một cách bình yên, Cư Hàn Lâm đề nghị đến tháp truyền hình chơi, bởi vì chiều này cô đã đưa văn kiện đề nghị đêm đó dẫn người hợp tác nước Phan qua đó, hẳn là phải tới tận nơi xem xét xem thử.
Nhưng trừ điều đó ra, đương nhiên anh vẫn còn có tính toán riêng của mình.
Lạc Cẩn Thi nói muộn quá rồi, muốn quay về nghỉ ngơi cho sớm, Cư Hàn Lâm không thể làm gì hơn là chở cô về nhà.
Trên đường đi, hai người chỉ nói chuyện với nhau vài câu, xe dừng lại dưới tầng nơi Lạc Cẩn Thi ở, nhìn thấy trên đó sáng đèn, anh hơi ngạc nhiên: “Trong nhà có trộm à?” Vừa định xuống xe lại bị Lạc Cẩn Thi cản lại.
“Không có không có, hôm nay Lý Minh Vi ở lại đây. Ngày mai… Không phải ngày mai cô ấy sắp đi sao, cho nên tôi bảo cô ấy mang hành lý tới đây ở.” Nói đến đây cô còn thấy hơi ngại, dù sao đây cũng là phòng do Cư Hàn Lâm cho thuê.
Có lẽ nên hỏi ý kiến anh trước mới phải.
Cư Hàn Lâm yên tâm hơn nhiều, khẽ gật đầu: “Vậy là được rồi.” Thật ra anh định lên đó ngồi một lát, nhưng bây giờ có cái bóng đèn chễm chệ ra đó, muốn ở lại cũng không ổn…: “Tôi có quà cho em, em nhắm mắt lại đi.”
Lạc Cẩn Thi đang nghĩ lung tung à một tiếng, nhưng vẫn thẹn thùng nhắm mắt lại, vừa hé miệng muốn hỏi gì đó, lại cảm nhận được hơi thở tới gần, đợi cô ý thức được anh đang làm gì, trên môi đã chạm phải một thứ gì đó ấm áp.
Một tay Cư Hàn Lâm nắm lấy tay lái, một tay ôm lấy sau gáy cô không cho cô tránh né, sau đó nhắm mắt lại thỏa thích trầm mê, Lạc Cẩn Thi cảm giác tim mình đập rộn lên, không dám cử động, càng đừng nói là có bất cứ đáp lại nào.
Không biết đã hôn bao lâu, Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy trong lòng hơi khác thường, hình như có nơi nào đó rục rịch muốn động, một luồng khí nóng bốc lên, cứ như càng đốt càng rực cháy.
Một tay khác của Cư Hàn Lâm vắt lên vai cô, cơ thể hai người càng dán lại gần nhau, Lạc Cẩn Thi cảm nhận tình huống không ổn lắm, nâng tay muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng vẫn không có sức làm.
Thế là cô đành phải tranh thủ lúc anh hơi buông ra, nói được vài chữ: “Hàn, Hàn Lâm… Thả, thả ra…”
Cư Hàn Lâm như đột nhiên bừng tỉnh, lập tức mở to mắt, sau đó từ từ thả cô ra, lại không khống chế được cơ thể mà thở dốc thật mạnh, hai mắt mê ly ngập tràn lửa dục.
Mặt Lạc Cẩn Thi đỏ bừng lên, thậm chí cô còn không dám nhìn vào ánh mắt anh: “Tôi, tôi lên nhà đây.” Cô nói xong còn lui lại định rời đi.
Dù Cư Hàn Lâm không dùng sức tóm lấy cô, nhưng vẫn không muốn cô trốn đi nhanh quá: “Hôn tôi cái rồi hẵng đi.” Trong từng hơi thở còn có thể cảm nhận sự nóng bức chưa lui đi trong cơ thể mình.
Lạc Cẩn Thi hơi bị dọa sợ, nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù hồi cô còn ở nước ngoài đã thấy được rất nhiều cảnh hôn, thế nhưng khi nó đến với mình, cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Không, không phải đã hôn rồi sao?” Cô cố gắng trốn tránh ánh mắt của anh.
“Vừa rồi là tôi hôn em, tôi hi vọng em sẽ chủ động với tôi một lần.” Đây là sự xác nhận của anh về việc Lạc Cẩn Thi sẽ tiếp nhận anh.
Anh nói xong còn nhìn cô, ánh mắt lại trở nên dịu dàng như mọi khi.
Lạc Cẩn Thi hơi co quắp ngồi một bên, nhưng cô mím môi, lấy hết sự can đảm, dùng tốc độ nhanh như chớp giật hôn trán anh một cái, nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Chờ đến khi ánh mắt Cư Hàn Lâm lần nữa lại chuyển lên người Lạc Cẩn Thi, cô đã chạy đến dưới cửa tầng một, lắc một cái biến mất sau đó.
Anh thỏa mãn cười cười, Lạc Cẩn Thi có thể tiếp nhận anh, như vậy đã đủ cho anh cảm thấy ấm áp rồi.
Sau khi Lạc Cẩn Thi chạy bịch bịch bịch lên tầng, cô vẫn luôn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ngay khúc quanh tầng một và tầng hai, vậy mà không hề có một âm thanh nào, cô cho là anh đi rồi nên yên tâm đi lên.
Nhấn vào chuông cửa, nghe thấy tiếng Lý Minh Vi tới mở cửa, cô vội vàng sửa sang lại quần áo và tóc tai, sợ bị cô nhìn ra điều gì đó.
Cửa vừa mở ra đã thấy cái mặt như đưa tang của Lý Minh Vi, không nói gì đã chạy đến ghế sô pha ngồi lỳ ở đó. Lạc Cẩn Thi cảm thấy kỳ lạ: “Cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu à?”
Cô còn không biết rằng, nào có ai dám bắt nạt Lý Minh Vi đâu, còn sợ bị cô mắng tới mức khóc không kịp thở kia kìa? Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ nghĩ ra được một kết quả: “Cậu chờ đó, tớ đi nấu cho cậu một bát đường nâu với gừng.” Nói xong, cô đóng chặt cửa lại, đi đến phòng bếp.
Lý Minh Vi ngồi dựa trên ghế sô pha, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng bận rộn của cô: “Không cần đâu, lát nữa tớ sẽ uống ít rượu, như vậy sẽ không khó chịu nữa.” Với thể chất như cô, được mới là lạ đó.
Lạc Cẩn Thi nhíu mày lại: “Ngày mai là đi rồi, đêm hôm khuya khoắt mà uống rượu cái gì! Không được, tuyệt đối không thể được! Lát nữa uống trà gừng xong thì đi ngủ ngay đi, tớ chuẩn bị túi chườm nóng giúp cậu, đảm bảo cậu sẽ ổn ngay thôi.”
Cô còn nghĩ, làm phụ nữ đúng là khổ.
Lý Minh Vi trở mình, nằm trên ghế sô pha nhìn lên trần nhà: “Cẩn Thi… Nếu… nếu tớ thích ai đó, cậu nói xem, tớ có nên tỏ tình không?”
Lạc Cẩn Thi vừa đun sôi nước, kết quả nghe thấy câu này thì suýt nữa làm lật ngược cái chén, bưng trà gừng đến trước mặt cô: “Cậu nói gì cơ? Cậu thích ai rồi?”
Trong trí nhớ của cô, kiểu người như Lý Minh Vi đã từng có một khoảng thời gian căm thù đàn ông đến tận xương tủy, bởi vì trước đây cô yêu phải một gã đàn ông cặn bã.
Lật người lại, hai mắt Lý Minh Vi đẫm nước mắt nhìn Lạc Cẩn Thi, mở miệng nói: “Hình như… Hình như tớ thích Lâm Dịch Tuấn.”
Nghe thấy tin này, Lạc Cẩn Thi cảm thấy hơi chao đảo, bởi vì cô không thể ngờ được rằng Lý Minh Vi sẽ thích Lâm Dịch Tuấn.
Bởi vì tiêu chuẩn trước đây của cô là một người đàn ông lạc quan đẹp trai cơ bắp sáu múi, mà Lâm Dịch Tuấn… Hoàn toàn khác hẳn với tiêu chuẩn này, bởi vì hiển nhiên anh là một kẻ vô tình khó chơi.
Thậm chí cô đã từng nhìn thấy một mặt khác của Lâm Dịch Tuấn, bởi vì mỗi lần gặp cô đều mang vẻ mặt thích làm gì thì làm, cho dù công ty có cháy, anh cũng có thể tỉnh táo gọi điện cho nhân viên chữa cháy.
Lý Minh Vi ngây ngô cười một trận, sau đó vùi đầu vào trong nệm: “Tớ biết mà, đến cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi… Tớ cũng thế, nhưng mà không biết vì sao… Vừa nghĩ tới việc sắp rời khỏi đây, tớ lại… Lại không nỡ bỏ anh ấy.”
Lạc Cẩn Thi nghe thấy giọng cô hơi nghẹn ngào, ngạc nhiên cũng chuyển thành lo lắng: “Minh Vi à…”
Lý Minh Vi không khóc, nhưng lại cười ngây ngô: “Cẩn Thi, cậu nói xem có phải tớ bị bệnh rồi không, có phải tớ không còn giống trước đây nữa không, có phải tớ… Ha ha ha ha…”
Quả thật Lạc Cẩn Thi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lý Minh Vi, muốn vỗ vai an ủi cô, nhưng không biết mình nên làm gì: “Minh Vi, nếu cậu không muốn rời đi, vậy, vậy tớ đi tìm anh ấy với cậu được không? Mà ban đầu bọn tớ cũng không muốn cậu rời khỏi đây.”
Một lúc lâu sau Lý Minh Vi vẫn không nhúc nhích, cô vẫn luôn im lặng.
Lạc Cẩn Thi từ từ nhấc miếng nệm ra, cô không phản kháng, thế nhưng lại thấy khuôn mặt cô toàn nước mắt, Lạc Cẩn Thi rất ngạc nhiên, lâu rồi cô chưa thấy Lý Minh Vi khóc, hơn nữa còn khóc đau khổ như thế.
Cô ngồi xuống bên cạnh, từ từ ôm lấy cô: “Minh Vi, cậu, cậu đừng, đừng khóc nữa được không? Cậu xem, trước đây nhiều chuyện như vậy cậu cũng không khóc, đúng không, chúng ta đi uống rượu được không? Không phải cậu nói muốn đi uống rượu à?”
Cứ xem như là phóng túng một lần đi.
Lý Minh Vi như dần dần tỉnh táo lại, ngồi dậy lau nước mắt trên mặt đi rồi nhìn cô: “Cậu, cậu đi uống rượu với tớ nhé?” Trước đây cô luôn cảm thấy uống rượu có thể giải sầu, cho nên hôm nay hẳn cũng không ngoại lệ.
Lạc Cẩn Thi nghĩ nghĩ, sau đó hơi gật đầu, dù sao đã xin nghỉ với Cư Hàn Lâm, hơn nữa bây giờ cũng không muộn lắm, có lẽ uống đến gần nửa đêm rồi về là được.
Điều cô vừa nghĩ là kết quả ổn thỏa nhất rồi.
Trên đường đi, Lý Minh Vi không hề nói chuyện, Lạc Cẩn Thi lấy di động ra gọi cho mấy người đến đưa tiễn ngày mai có đi không, dù sao có thêm bạn cũng an toàn hơn.
Bây giờ cô hơi sợ bị bắt cóc, cũng mới biết xã hội này đầy rẫy những nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi.
Những người có nguy cơ nhất là những người thường đến mấy quán bar bay nhảy, bây giờ đã gần mười giờ tối, là khoảng thời gian các quán bar vừa trở nên ồn ã, các cô đi vào chỉ cảm thấy nơi nào cũng xa hoa trụy lạc.
Đi đến ngồi vào nơi thường ngồi, Lý Minh Vi lớn giọng gọi: “Cho một ly trước đi.”
Mọi người thấy cô hùng hồn như vậy thì rất ngạc nhiên, lén lút hỏi Lạc Cẩn Thi có phải cô gặp vấn đề về tình cảm không? Bởi vì hình ảnh này lại kéo mọi người về khoảng thời gian khi còn học đại học.
Lạc Cẩn Thi lắc đầu: “Không có đâu, cậu ấy chỉ nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi nên khó chịu mà thôi.” Đương nhiên cô muốn bảo vệ bí mật cho Lý Minh Vi, bởi vì cô không biết cô có muốn nói ra hay không.
Bích Hằng vỗ vỗ bả vai Lạc Cẩn Thi: “Hầy, nhắc mới nhớ, cậu là người nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta, vậy mà bây giờ tốt nghiệp trước cả bọn tớ, cậu bảo bọn tớ chịu sao nổi?”
Dương Đàm chậc một tiếng: “Cẩn Thi vốn nhỏ tuổi hơn chúng ta, cậu thì hâm mộ gì chứ.” Nói xong cô ấy quay về phía Lý Minh Vi: “Minh Vi này, cậu không sao chứ, sao đêm hôm khuya khoắt vậy lại gọi bọn tớ đi uống rượu với cậu?”
Lạc Cẩn thi thấy Lý Minh Vi cười ngu, nói một câu không có gì, nhớ các cậu thôi, cô cảm thấy hơi lo lắng, cô vẫn luôn nín nhịn không nói, mà đây cũng không phải tính cách của cô.
Nhưng chờ lát nữa uống say rồi, có lẽ cô sẽ không nhịn nữa.
Bartender pha hai ly rượu bọn họ thường uống, còn mở hơn mười bình. “Này! Mấy người các cậu còn không chúc tớ đi đường bình an à, qua ngày mai rồi không biết lúc nào mới gặp lại được đâu.” Lý Minh Vi vẫn cười khúc khích như cũ, dù không uống rượu mà vẫn như kẻ say, sau đó tu một lần hết nửa chai.