Cư Hàn Lâm khẽ thở dài: “Sao lại lắm lời như vậy chứ, tôi…”
“Anh Cư, hóa ra là anh ở đây.” Nghe giọng nói thì biết ngay vừa rồi chính là cô em họ bà con xa xinh đẹp ngọt ngào của anh, Mục Đình Tương.
Cư Hàn Lâm có chút bất lực, nhưng cũng không thể từ chối: “Cảm thấy ở đây chiêu đãi không chu đáo sao? Hay là muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp nói với đầu bếp bên đó, muốn uống cái gì cũng có thể… ”
“Không phải không phải.” Mục Đình Tương phất phất tay mỉm cười: “Chỉ là muốn hỏi anh Cư một số chuyện, nghe nói anh Cư là ông chủ lớn, cho nên về chuyện làm ăn chắc chắn cũng sẽ hiểu biết hơn em rất nhiều…”
Nghe nói như thế Cư Hàn Lâm cũng có hơi kinh ngạc, Mục Đình Tương này trông vẫn còn khá trẻ, sao có thể hỏi anh mấy chuyện làm ăn chứ?
Anh thật sự không hiểu.
Cư Hàn Quân đứng dậy kéo Cư Hàn Lâm sang một bên, còn nói với cô gái kia: “Thật là ngại quá, tôi có vài lời muốn nói với anh bạn nhỏ này của tôi, phiền cô chờ một lát.”
Cư Hàn Lâm có chút không hiểu trong đầu Cư Hàn Quân lúc này đang định vẽ trò gì.
Vừa đi, Cư Hàn Quân vừa nhìn xem xung quanh còn có ai ở gần, và cô gái kia có đi theo anh ta hay không, sau khi xác nhận tất cả đều OK rồi ông ta mới thì thầm: “Không phải tôi bảo các người, sau khi các người nhận ông cụ này xong thì xảy ra biết bao nhiêu chuyện? Có biết bao nhiêu người qua đây nhận thân thích?”
Cư Hàn Lâm đương nhiên biết ông ta đang nói cái gì, nhưng chuyện này cũng không biết phải làm sao, ông cụ đã mất có dặn không thể lơ là rồi.
“Chú, chuyện này cháu và bố đã cân nhắc qua rồi, đã là chuyện bất đắc dĩ, thôi thì đành chấp nhận vậy, dù sao cũng không thiếu mất cái gì, tuy nói, tích tiểu thành đại, nhưng chung quy vẫn không có mấy nhà được như thế.”
Cư Hàn Quân không thích nghe anh nói như thế, cho nên vội vàng xua tay mặc kệ: “Được rồi, các người tự hiểu là được, thế tôi cũng không quản nữa, bớt phải làm những chuyện bất hiếu.” Ông ta cười khẩy mấy tiếng rồi đi về vị trí của mình, tiếp tục vừa ăn vừa uống.
Dự định của ông ta là, ăn uống no say xong sẽ rút.
Cư Hàn Lâm quay trở lại chỗ Mục Đình Tương, mỉm cười ngại ngùng: “Chú tôi vừa rồi có việc gấp tìm tôi, cô muốn hỏi chuyện làm ăn sao? Thế, có thể đổi nơi khác nói chuyện được không?”
Mục Đình Tương đương nhiên cảm thấy vô cùng phấn khích, nhưng không thể thể hiện ra ngoài được, chỉ là khẽ mỉm cười rồi gật đầu nói: “Được, anh Cư, thế chúng ta qua bên kia đi, bên này người đông, có thể không tiện lắm.”
Cư Hàn Lâm cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà đi qua.
Lúc này khách khứa cũng đã tiếp đãi sắp xong, Tần Lệ Phong vừa vào nhà thì trùng hợp nhìn thấy Cư Hàn Lâm cùng một cô gái đi đến một chỗ vắng người, đột nhiên cảm thấy có điều kỳ lạ.
Có đối tác kinh doanh đến chào hỏi, ông ta cũng không lo được nữa, dẫu sao Cư Hàn Lâm làm việc luôn có cân nhắc.
Hiếm có khi nào trong nhà họ Cư lại sôi nổi như vậy, ông cụ ngồi ở ghế thượng khách, thỉnh thoảng có vài người đến nói vài câu chúc lành, sẵn tiện tặng quà, ông cụ cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Tần Lệ Phong đang bận nói chuyện với một vài đối tác làm ăn, nhất thời không thể tiếp đãi được khách bên cạnh, đang định xem Cư Hàn Lâm ở đâu, muốn nhờ anh qua giúp chào hỏi khách, ai ngờ bên cạnh đại sảnh vang lên tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.
Bỗng chốc mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy Cư Hàn Lâm và một người con gái đang đứng ở chỗ âm thanh phát ra, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Khi Tần Lệ Phong chạy đến chỗ hai người, Cư Hàn Lâm cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô gái, trên gương mặt cô gái vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi và ủy khuất.
“Chuyện gì thế?” Tần Lệ Phong hỏi, rồi quay sang cười nói với những người cùng vây quanh xem náo nhiệt: “Mọi người đừng lo, chỉ là vỡ hai chiếc ly mà thôi, mau cho người đến dọn dẹp đi, đừng làm người khác bị thương.”
Sau đó mấy người giúp việc đi tới, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Cư Hàn Lâm lắc đầu ra hiệu Tần Lệ Phong không sao: “Bố, bố cứ đi làm việc đi, bên này để con xử lý, không sao.” Anh tỏ ra khá bình tĩnh nên Tần Lệ Phong vô cùng yên tâm rời đi.
Tại đây, mẹ của Mục Đình Tương vừa chạy đến, thấy con gái có vẻ thất thần, bà vội vàng bước tới trấn an: “Chuyện gì vậy? Đình Tương… con sao thế?” Nói rồi, bà ta phát hiện được nguyên nhân của sự tình, nên hạ giọng xuống.
Cư Hàn Lâm cũng trấn an mấy vị khách bên cạnh, cố gắng giải tán đám đông, sau đó mới đi đến bên cạnh Mục Đình Tương: “Không sao đâu, dì nhỏ, chắc là không ai nhìn thấy đâu, tôi dẫn các người lên phía kia thay quần áo, em gái tôi ở bên này cũng có mấy bộ lễ phục, kích cỡ chắc cũng vừa dáng.”
Anh vừa nói, vừa đi tới bên cạnh cầu thang dẫn đường.
Anh không biết rằng sau lưng mình, mẹ con Mục Đình Tương đang bốn mắt nhìn nhau, sau đó, cô ta đi theo Cư Hàn Lâm lên lầu.
Khi bước đến cửa phòng của Nhan Ninh, Cư Hàn Lâm quay đầu lại, nhận ra chỉ có một mình Mục Đình Tương đi theo, anh cảm thấy kỳ lạ: “Dì nhỏ đâu? Không đi theo sao?”
Mục Đình Tương cúi đầu để che giấu cái vẻ mặt căng thẳng của mình lúc này, nhưng mà dây áo của cô khi nãy không cẩn thận bị bung ra rồi, lại đụng phải ly rượu, bị bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của mọi người bên ngoài dòm ngó, cho nên, Cư Hàn Lâm cũng không mấy để ý.
“Bà ấy, đi lấy nước cho em rồi, không sao, tự em làm được.” Giọng nói của cô ấy đột nhiên trầm lắng hơn rất nhiều.
Cư Hàn Lâm cũng không biết cô là bị dọa sợ, mở cửa ra nhưng chẳng đi vào trong: “Cô Mục, tủ để đồ ở bên trái có lễ phục mà em gái của tôi mua, cũng chưa có mặc qua mấy, nếu cô không chê có thể chọn đại một bộ.”
Mục Đình Tương định đi vào, nhưng Cư Hàn Lâm không đi theo, nên cô dừng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Cư, anh, anh không vào cùng em sao? Em, một mình em thấy hơi sợ.”
Cư Hàn Lâm mỉm cười lùi sang một bước: “Hai người chúng ta mà vào chung phóng thì không tốt lắm, cô Mục đừng sợ, tôi đứng ngay ở cửa, thay quần áo xong cô đi ra là được, sẽ không có ai đi vào.
Mục Đình Tương dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn anh, kết quả phát hiện là hoàn toàn vô dụng, đành phải cúi đầu đi vào. Vào khoảnh khắc đóng cửa lại, vẫn liếc mắt bất đắc dĩ.
Cư Hàn Lâm đứng ngoài cửa có hơi lưỡng lự, vừa sửa sang lại quần áo một chút, mặc dù nói trên người chỉ còn một chiếc sơ mi, nhưng vẫn anh tuấn tiêu sái như cũ, không ít cô gái vì anh mặc một chiếc áo sơ mi mà không khống chế được nhìn sang.
Anh lại làm như không thấy.
Không biết vì sao Cư Hàn Quân xuất quỷ nhập thần như thế, Cư Hàn Lam vừa quay đầu đã thấy ông ở trước mặt mình, anh giật nảy mình: “Chú, sao chú không nói tiếng nào, cứ thích hù dọa người như vậy?” Cư Hàn Quân cười lạnh mấy phần: “Chú đến nói lời tạm biệt với cháu, lời nên nói chú đã nói với ông cụ rồi, cháu yên tâm, không có một câu nào không nên nói cả, tiếp theo thì ăn uống no đủ, chú chỉ muốn cảnh tỉnh cháu một câu, cháu nên cẩn thận đề phòng hai mẹ con này, tốt nhất là đừng để bọn họ tiếp cận cháu.”
Nói xong, ông ta nới lỏng cà vạt ở cổ, huýt sáo rồi đi xuống lầu, không biết có phải đi thật không.
Cư Hàn Lâm như có điều suy nghĩ, không có nói lại gì.
Chỉ chốc lát sau, Mục Đình Tương mở cửa ra, cô ta đổi một chiếc váy lụa màu lam xám, ánh mắt của Cư Hàn Lâm có hơi kinh ngạc, dáng vẻ Mục Đình Tương dường như là rất hài lòng.
Nhưng thật ra mà nói, Cư Hàn Lâm cũng không phải là cảm thấy cô ta mặc vào nhìn đẹp, mà vì bộ lễ phục này Nhan Ninh từng mặc rồi, lúc đó đơn giản là giống như một tiên nữ, thế như không biết vì sao, mặc trên người Mục Đình Tương lại lộ ra chút… quê.
Anh biết nghĩ như thế là không tốt, nhưng lại không khống chế được trong lòng mình.
Mục Đình Tương có khá vui vẻ khoác tay Cư Hàn Quân, cười nói cảm ơn: “Anh Cư, chúng ta đi xuống thôi, nếu không thì không biết em sẽ gây ra bao nhiêu lời đồn nữa.” Nói xong cô ta còn chu môi.
Cư Hàn Lâm đột nhiên cảm thấy cả người có chút không thoải mái, càng đến gần càng ngửi được mùi nước hoa cô ta, lại càng cảm thấy sau lưng ngưa ngứa. Anh biết nhất định là mình quá nhạy cảm với một số mùi, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay Mục Đình Tương đẩy khỏi cánh tay mình, sau đó ngượng ngùng nói: “Tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái, muốn đi uống chén rượu, như vậy đi, cô Mục cứ đi dạo trước, chờ lát nữa tôi tới tìm cô, sau đó sẽ bàn tiếp với cô việc liên quan tới phương diện làm ăn.”
Sau đó, anh gần như là chạy trối chết khỏi tầm mắt của Mục Đình Tương.
Tóm lại, chỉ cần có thể né tránh nguyên nhân gây dị ứng, anh sẽ không sao.
Tần Lệ Phong nhanh chóng gọi anh qua, anh đoán được chắc chắn là vì chuyện vừa rồi: “Bố yên tâm, bên này đều xử lý tốt rồi, mẹ con cô Mục kia nói là họ hàng xa của ông nội, cứ coi như lúc trước là được rồi.”
Sắc mặt Tần Lệ Phong có chút không tốt, nhìn ông cụ một bên: “Lần này chỉ sợ không giống lắm, con đi qua đi, ông nội gọi con.” Nói xong, ông vẫn có chút không yên lòng vỗ vai Cư Hàn Lâm.
Nhìn sang cái người tự xưng là dì nhỏ của mình đang ở bên cạnh ông cụ, không biết đang nói đến cái gì, ông cụ dường như bị dỗ đến cực kỳ vui vẻ.
Hiểu được sự lợi hại mà Tần Lệ Phong nói, nhưng không biết rõ là rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Mới vừa đi tới bên người ông cụ, dì nhỏ kia liền không kịp chờ đợi cảm ơn một trận: “Ôi trời, may mà có cháu, mới không làm cho Đình Tương nhà chúng ta mất mặt, dì phải cảm ơn cháu rất nhiều.”
Ông cụ nhẹ nhàng vuốt râu: “Thằng hai này, bố thấy Đình Tương cũng không tệ lắm, không phải công ty các con gần đây đang thiếu người sao, bố thấy cho con bé sang giúp đỡ con một chut, dù sao cũng là họ hàng nhà chúng ta, không phải người ngoài.”
Cư Hàn Lâm giật mình trong lòng, lại nhìn dì nhỏ một bên kia đang cười như gió xuân ấm áp. Ông cụ có chứng mất trí nhớ, sớm không còn nhớ rõ nhà mình có họ hàng thân thích gì, chỉ nhớ rõ mình có con trai. Cũng vì ông cụ và ông nội đã chết năm đó là anh em tốt cùng lập nghiệp, cho nên về sau mới để lại phong thư, bảo mấy người Tần Lệ Phong phải đối xử thật tôt, xem ông cụ như bố ruột của mình.
Điểm này cũng thật sự là do ông cụ quá mức nhớ nhung con trai mình, một lần nữa coi thường mạng sống, bất đắc dĩ, Tần Lệ Phong quyết định coi ông cụ hiện tại này như người đã khuất. Toàn bộ nhà họ Cư và nhà họ Tần không ai biết chuyện này, cho nên dần dà, trên cơ bản mọi người ở thành phố Nam Thanh đều biết bí mật này.