Cư Hàn Lâm cười, sau đó quay trở lại ngồi trên ghế của mình. Anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Như Mai này cho dù là diễn hay là thật thì cũng quá phô trương rồi: “Cũng may bây giờ đã tìm ra rồi, tôi cũng đã phái người chăm sóc cô ấy rồi.”
Thẩm Như Mai cười, trong nụ cười đó có mấy phần đố kỵ và mấy phần khinh thường: “Không thể không nói, tổng giám đốc Cư đối xử với Lạc Cẩn Thi rất tốt.” Tuy trên mặt đang cười nhưng mà giọng nói của cô ta lại thể hiện sự ghen ghét. Nhưng khi nghe thấy lời nói tiếp theo của Cư Hàn Lâm thì sự khinh thường ghen ghét trở thành khiếp sợ.
“May là tôi đã bắt được gián điệp của công ty rồi.” Cư Hàn Lâm ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Thẩm Như Mai, thì quan sát thấy cô ta đột nhiên nắm chặt lấy hai tay.
“Thư ký Thẩm chẳng nhẽ không cảm thấy kinh ngạc sao?” Cư Hàn Lâm chống tay lên bàn nhìn cô ta: “Chẳng nhẽ cô không hỏi xem gián điệp công ty là ai à?”
Thẩm Như Mai mím miệng cười: “Tôi đang đợi tổng giám đốc nói ra, bởi vì trên thực tế tôi cũng có người mà mình nghi ngờ. Không biết người mà tổng giám đốc nói và tôi nghĩ có giống nhau không?”
“Ồ?” Cư Hàn Lâm cũng không ngờ tới cô ta sẽ ra bài này: “Người mà tôi nói không ai khác chính là…” Anh cố tình nhìn Thẩm Như Mai, nhưng mà cô ta che giấu rất giỏi khiến anh không tìm ra bất cứ lỗ hổng nào.
Quả thực, điềm tĩnh chính là sự che giấu tốt nhất.
“Là Lý Thúy Hoa- Người thường ở chung với Lạc Cẩn Thi.”
Thẩm Như Mai cười nhẹ: “Quả nhiên, người mà tôi đoán giống hệt với tổng giám đốc Cư nói. Chẳng trách haizzz. Cô ta luôn thân thiết với Lạc Cẩn Thi như vậy. Lúc mà thư ký Lâm vẫn còn đi làm đã từng nói với tôi là Thúy Hoa này không ổn cho lắm.”
Cư Hàn Lâm gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi đã tìm được chứng cứ cô ta phản bội công ty. Hôm nay tìm thư ký Thẩm tới là vì muốn thương lượng với cô một chút. Cô xem chuyện này nên giải quyết như thế nào mới tốt?”
Thẩm Như Mai bày ra bộ dạng cười đắc ý: “Thúy Hoa này á, khi Lâm Như Hoa bắt nạt cô ta tôi cũng không làm gì cả, không ngờ rằng dã tâm của cô ta lại lớn như vậy, lại dám làm hại người khác, xem ra cô ta thật sự có rất nhiều tham vọng. Tôi cảm thấy đơn giản nhất đó chính là làm rõ chuyện công ty bị thiệt hại như thế nào sau đó giải quyết riêng tư là được rồi.”
“Giải quyết riêng tư sao?” Cư Hàn Lâm nhìn cô ta và mang theo chút nghi hoặc: “Tại sao phải là giải quyết riêng tư mới ổn?”
Thẩm Như Mai cười: “Tôi nghe nói dạo gần đây cô ta mới chuyển nhà và theo đuổi nam thần mà trước kia cô ta không theo đuổi được, thêm vào đó mua rất nhiều đồ xa hoa. Xem ra đúng là vì liên quan tới chuyện bán đứng công ty mới đạt được nhiều lợi ích như vậy,…”
Cư Hàn Lâm gật đầu: “Giải quyết riêng tư quả thật là một ký kiến hay. Nhưng mà, tôi thấy Thúy Hoa kia không đền nổi tiền đâu, cho nên vẫn nên báo cảnh sát thì hơn.”
“Tổng giám đốc Cư, nếu báo cảnh sát chỉ sợ cuộc sống về sau của Thúy Hoa sẽ bị ảnh hưởng.”
“Thật sự không ngờ rằng thứ ký Thẩm lại lương thiện như vậy.” Cư Hàn Lâm khó chịu lắm rồi, anh thật sự rất ghét bộ dạng giả tạo này của Thẩm Như Mai: “Tôi biết mình nên làm gì rồi, thư ký Thẩm cô ra ngoài trước đi, sau đó giúp tôi đặt một bữa tiệc ăn mừng tại khách sạn Hy Lạp, tôi phải giải xui cho công ty.”
Thẩm Như Mai đứng dậy,cô ta trả lời một tiếng rồi mang theo nụ cười rời đi.
Chuyện đã nước này rồi Cư Hàn Lâm coi như là đã chắc chắn xác nhận thân phận gián điệp của Thẩm Như Mai. Nếu như không phải cô ta thì chính là ngừơi khác đứng sau lưng cô ta.
Buổi tối gió ngoài cửa thổi vào trong phòng, gió của tối nay mang theo làn gió của mùa đông. Lạc Cẩn Thi ngồi bên cạnh cửa sổ,cô quấn chặt lấy quần áo ở trên người mình, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận gió lạnh tươi mát phả vào mặt.
Không biết có phải là do bị bệnh hay không mà toàn thân cô trên dưới đều nóng bừng, do đó chỉ muốn gió thổi vào người và ăn những đồ lạnh. Trong thời tiết giá lạnh như thế này, tựa như cô chỉ cần mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng như thế là có thể ra ngoài.
Cô đột nhiên bị một tiếng động làm cho giật mình, cô mở mắt ra, cả người lập tức ấm áp trở lại. Cũng không còn khó chịu mấy chỉ là vẫn có chút nóng.
Nhìn Cư Hàn Lâm đang đứng ở trước mặt mình, cô không biết bản thân mình nên nói cái gì, thậm chí ngay cả biểu cảm như thế nào cũng không biết. Cô chỉ có thể mím môi và nhìn đi chỗ khác.
“Cơ thể vừa mới khỏi hơn chút đã ngồi ngoài gió lạnh rồi, cẩn thận một chút.” Cư Hàm Lâm từ từ nói, giọng nói của anh nghe hết sức dịu dàng: “Bác sĩ nói cô có thể ra ngoài đi dạo rồi, có muốn đi không?”
Anh chăm chú nhìn cô và cũng hỏi thật, khó khăn lắm hôm nay mới giải quyết xong được tất cả mọi chuyện trong công ty, nên anh liền vội vội vàng vàng chạy tới đây, trên quần áo vẫn còn hơi lạnh.
Lạc Cẩn Thi đứng dậy đi về phía giường bệnh: “Tổng giám đốc Cư, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, cũng không có nghĩa vụ giúp tôi phải vui vẻ. Đợi bệnh của tôi khỏi rồi tôi sẽ kiếm tiền trả lại tiền viện phí cho anh.”
Cư Hàn Lâm xoay người lại nhìn cô, sau đó anh hơi nhăn mày: “Tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ là… Chỉ là cảm thấy chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới tôi, nếu không phải…” Anh không biết rằng bản thân mình nói những lời này là thật lòng hay chỉ là một cái cớ hợp tình hợp lý.
“Không cần đâu.” Lạc Cẩn Thi từ chối nói: “Giữa tôi và Hứa Khắc Chí vốn dĩ vẫn có những mâu thuẫn chưa được giải quyết,còn về người đứng sau anh ta sai khiến thì cũng là do mối quan hệ của tôi, không liên quan gì tới tổng giám đốc Cư đâu.” Tóm lại cô không muốn nợ anh quá nhiều.
Bởi vì hình như từ khi hai bọn họ quen biết nhau thì Cư Hàn Lâm không ngừng giúp đỡ cô, ngay cả công việc hiện tại mà cô đang làm ở Hoa Phú cũng không phải là vì cô ấy có thành tích mới được.
Cư Hàn Lâm nhìn gương mặt bướng bỉnh của cô thì trong lòng đang có một chút khó chịu lan ra. Anh thở dài một tiếng, nhưng vẫn chịu thỏa hiệp: “Chẳng phải chúng ta là bạn của nhau hay sao? Giữa bạn bè với nhau không phải là nên giúp đỡ nhau hay sao? Tôi tin rằng, nếu như một ngày nào đó tôi gặp khó khăn cần cô giúp đỡ thì cô cũng sẽ giúp tôi, không đúng sao?”
Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết là cô đang suy đoán hay là nghi ngờ: “Nhưng mà anh đã giúp tôi quá nhiều rồi… Tổng giám đốc Cư, anh để tôi ở bên cạnh anh làm trợ lý thật sự là vì xem trúng tài năng của tôi sao?”
Nói thật rằng cho dù thành tích của cô có tốt và có thiên phú đi chăng nữa nhưng cô cũng chỉ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp mà thôi. Thử hỏi xem một công ty có tiếng tăm như vậy, ai sẽ nguyện để một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học đảm nhận một vị trí quan trọng như thế chứ?
Vì cái gì chứ, cô thật sự có chút khó hiểu.
Liên tiếp xảy ra hai chuyện vừa rồi đều khiến cô có chút hoài nghi bản thân mình có phải không nên tới công ty này làm?
Tay phải của Cư Hàn Lâm từ từ nắm chặt lại, giống như bị nói trúng tâm tư của mình nên anh có chút căng thẳng. Giống như từ nhỏ khi làm sai và sợ bị phạt.
“Cộc cộc cộc…” Âm thanh tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Lâm Dịch Tuấn đẩy cửa tiến vào có chút vội vàng, nhưng mà sau khi cảm nhận được bầu không khí trong phòng có chút kỳ lạ thì anh ấy biết ý đè thấp giọng nói.
‘Tổng giám đốc Cư, phía bên thư ký Thẩm đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Anh ấy nói xong lại quan sát trạng thái của Lạc Cẩn Thi: “Thúy Hoa đã đang trên đường tới đó rồi và cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Cư Hàn Lâm hơi thở dài một tiếng, sau đó gật đầu nói: “Anh ra ngoài đợi tôi, tôi ra luôn đấy.”
Buổi tiệc mừng công là một buổi tiệc bắt buộc phải có, nhưng mà anh cho rằng có thể tới muộn một chút.
Thấy Lâm Dịch Tuấn đi ra ngoài rồi anh mới đi tới bên cạnh giường, bản thân không biết đang mang theo tâm trạng gì: “Tôi, buổi tối tôi sẽ đem một tin tức tốt tới cho cô, đợi tôi nhé.”
Nói xong anh cũng không đợi câu trả lời từ ai đó mà trực tiếp xoay người rời đi.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa rồi Lạc Cẩn Thi mới quay đầu lại nhìn, hai tay cô nắm chặt lấy chăn, luôn luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu,giống như có vật gì đó đang đè vậy. Cô mím chặt môi, có cảm giác bản thân mình không thể thông suốt được. Cô lại đi tới bên cạnh cửa sổ.
Càng là ban đêm thì các cuộc tụ tập càng sôi động, Thẩm Như Mai đã đặt một phòng bao ở khách sạn Hy Lạp, căn phòng này còn to hơn cả căn phòng trước kia của Lâm Như Hoa, căn phòng dựa theo sở thích của những kẻ ăn chơi.
Có rất nhiều người liên tiếp tới mời rượu cô ta, và cũng có rất nhiều người nói mấy lời chúc tốt lành. Thẩm Như Mai coi đó là điều đương nhiên và nhận lấy.
Đột nhiên cánh cửa phòng được mở ra, Cư Hàn Lâm dẫn Thúy Hoa tiến vào trong, ở phía sau Lâm Dịch Tuấn ôm rất nhiều tài liệu trong người, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đó đều cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Như Mai vốn dĩ vẫn còn đang nâng ly rượu lên cười vui, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thúy Hoa thì nụ cười đó đông cứng lại, bàn tay cầm ly rượu cũng sững lại trong lòng có một lại dự cảm không lành.
Chị Đỗ đi tới tắt hết loa đài đi, có rất nhiều người đang vui đùa cho nên không chú ý tới bên này, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Như Mai quay đầu lại nhìn chị Đỗ, sau đó nhăn mày lại.
Lâm Dịch Tuấn tiến lên mấy bước đặt tất cả tài liệu trong người lên trên bàn, sau đó giọng nói không to không nhỏ vang lên: “Thư ký Thẩm, nếu như tôi không nhầm thì trên những văn kiện này chỉ có dấu vân tay của một mình cô, vậy chắc chắn là đồ của cô rồi.”
Bất cứ ai thì đều có thể nhận ra sự việc có chút không đúng, trong nhất thời bầu không khí có chút thay đổi.
Thẩm Như Mai nhìn tài liệu ở trên bàn, vẻ mặt cô ta có chút thay đổi nhưng mà cô ta vẫn giả vờ cười trấn tĩnh: “Ý anh là gì? Anh tìm chỗ tài liệu này ở đâu vậy? Nếu như từ bàn làm việc của tôi thì tất nhiên là đồ của tôi rồi.”
Cô ta cầm ly rượu đỏ lên uống hết chỗ rượu còn đang ở trong ly, sau đó vẫn nở nụ cười dịu dàng say động lòng người.
Cư Hàn Lâm nhìn về phía Thúy Hoa, cô ấy gật nhẹ đầu sau đó đi tới bàn đặt một tập phong bì lên trên bàn.
Cư Hàn Lâm mỉm cười đi tới gần Thẩm Như Mai: “Thư ký Thẩm, đây là tiền mà cô đưa cho người của cô, đúng không? Một trăm triệu tiền mặt, với một tờ séc mười triệu để mua mạng của Lý Thúy Hoa…”
Lời vừa nói ra quả nhiên khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều bàn tán xôn xao, anh biết rằng chuyện nhất định sẽ như thế này.
Thẩm Như Mai có chút đứng không vững, cô ta giơ tay ra chống lên một cái ghế, nhưng mà vẫn giả bộ điềm tĩnh và chậm rãi rót đầy ly rượu: “Tổng giám đốc Cư có ý gì? Hôm nay là buổi lễ mừng công của tôi, với lại là do anh đặc biệt gọi tôi tới nói rằng Lý Thúy Hoa là gián điệp của công ty mà! Cô ta bán đứng bí mật công ty, chẳng nhẽ không nên trả giá sao?”
Nói xong hai mắt của cô ta trừng nhìn Thúy Hoa, ở bên miệng lại vểnh lên nụ cười bất đắc dĩ: “Cho dù tôi có sai người thì cũng không phải vì muốn lấy mạng cô ta, mà là sai người đưa cô ta đi thôi.Tôi nghĩ là do người kia hiểu sai ý của tôi thôi. Tổng giám đốc Cư hà cớ gì phải tức giận như thế? Với lại cô ta vì mục đích của mình mà phản bội công ty mà!”
Cư Hàn Lâm cười nhẹ một tiếng cảm thấy thật nực cười: “Vậy chuyện cô mua chuộc Hứa Khắc Chí giam giữ Lạc Cẩn Thi cũng là vì bảo vệ lợi ích của công ty sao?”
Lời anh vừa nói ra khiến ai nấy cũng kinh ngạc, có lẽ họ không ngờ rằng, một người đồng nghiệp cùng chung sống hàng ngày với mình lại làm ra loại chuyện đó.