Người đàn ông kia bước vào phòng, đóng cửa lại, sau đó nở nụ cười, nói bằng giọng trầm trầm: “Tôi không quan tâm cô có biết tôi là ai hay không, nhưng hôm nay ai cũng đừng hòng gặp cô, hiểu chưa?”
Lạc Cẩn Thi sửng sốt, bây giờ cô đã nhận ra, mùi hương quen thuộc kia không phải chuyện có lẽ, mà chính là sự thật. Bởi vì người đàn ông đối diện cô đây không phải ai khác mà chính là Hứa Khắc Văn, người cô từng yêu, từng gắn bó tha thiết suốt một quãng thời gian dài.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng, hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, gian phòng này đã rất lâu rồi không có ai ở, thoạt trông chẳng có chút hơi người nào, mang lại cảm giác thanh mát nhưng khá vắng lặng.
Khắp nơi đều là không gian u ám, mang đến cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Tại một góc sáng sủa của căn phòng, Lạc Cẩn Thi tựa người vào góc tường, quần áo trên người dính đầy tro bụi, cổ áo bị kéo ra, mặt mày tái nhợt, con dao trang trí trên tay trông vô cùng nổi bật, mà trên lưỡi dao hình như có vết máu.
Chuyện tối qua xảy ra quá nhanh, may mắn trong thời khắc nguy hiểm, cô nhớ ra trong túi mình có một con dao để trang trí. Lúc vừa mới bước ra từ khu mua sắm, các túi đồ lớn đã bị ném hết dọc đường đi, giờ trên người cô chỉ còn một cái túi xách tay.
Hứa Khắc Văn không phát hiện ra hành động lén lút của cô, nên hơi sơ sẩy một cái, Lạc Cẩn Thi đã thành công làm mặt anh ta bị thương bằng con dao trang trí đó. Tuy tiếp đó mặt cô bị ăn một cái tát, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được thứ quan trọng của mình.
Nắm tay siết chặt cho thấy tinh thần cô bây giờ cực kỳ khẩn trương, cho dù cô đã dần dần nhắm hai mắt lại, rơi vào trạng thái ngủ say nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt, hai tay nắm thành đấm, phần khớp ngón tay trắng bệch.
Lúc bây giờ, cơ thể cô khẽ run lên.
“Cạch.”
Tiếng cửa mở vang lên, Lạc Cẩn Thi như súng đã lên nòng lập tức bừng tỉnh, ngồi thẳng lưng dậy.
Hứa Khắc Văn cầm mấy hộp đựng cơm giữ ấm bước vào. Hôm nay anh ta không bao mình kín mít nữa, dù sao Lạc Cẩn Thi cũng đã nhận ra anh ta rồi, với lại anh ta cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa.
Vết thương trên mặt kéo dài đến tận khóe miệng, tuy đã dán băng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng miệng vết thương, hơn nữa còn có máu đỏ đang thấm ra.
Lạc Cẩn Thi co hai chân, nhích nhích lại gần góc tường: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Cô không thể tin được, có ngày Hứa Khắc Văn lại dám làm ra chuyện như này.
Anh ta đặt cái hộp đựng cơm giữ ấm xuống trước mặt Lạc Cẩn Thi, mở ra: “Có người bảo tôi bắt cóc cô về đây, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể làm theo thôi. Cô cứ yên tâm ở đây đi, lát nữa ăn sáng xong tôi dẫn cô về phòng ngủ.”
Tối qua cũng bởi vì Lạc Cẩn Thi giãy dụa quá mức nên anh ta mới bất đắc dĩ trừng phạt cô một chút, để cô ngủ ở một căn phòng vừa tối vừa lạnh này.
Giờ còn là mùa đông nên dù có lò sưởi thì vẫn rất lạnh.
Nguyên nhân chính yếu khiến cơ thể cô run rẩy không ngừng là vì quá lạnh, chân run lên, răng đánh vào nhau cầm cập. Hình như cô rất ít khi có cảm giác lạnh run người như thế này.
“Là ai đã thuê anh?” Tuy cô biết hy vọng tìm ra chân tướng khá xa vời, nhưng cô vẫn muốn đánh cược một lần: “Tự tôi cũng thấy tôi trốn không thoát, anh có nói cho tôi biết cũng đâu có sao, đúng chứ?”
Nhưng với một người mưu mô xảo quyệt như Hứa Khắc Văn, sao có thể dễ dàng nói ra sự thật được.
“Cô ăn cơm trước đi, tôi giúp cô chỉnh điều hòa ấm hơn.” Anh ta thuận tay đưa tấm chăn cho cô: “Trời lạnh lắm, đừng để bị cảm.” Anh ta nở nụ cười, nhưng trong căn phòng như vầy, nụ cười của anh ta lại có hơi đáng sợ.
Thấy anh ta đứng lên, Lạc Cẩn Thi đỡ vách tường, cũng muốn đứng dậy, thế nhưng cơ thể không có tí sức nào, còn tê cứng, căn bản là không có cách nào để dùng lực cả: “Anh… Rốt cuộc anh muốn thế nào? Phải làm sao thì mới bằng lòng thả tôi đi đây?”
Nếu hôm nay cô không đi làm, liệu Cư Hàn Lâm có phát hiện ra không? Liệu đồng nghiệp có nhận ra hay không? Hai ngày này Cao Mạn Ngọc chuẩn bị bay tới Bắc Tây Tân, hẳn là sẽ không có thời gian chú ý đến cô rồi.
Rốt cuộc bây giờ cô phải làm gì mới tốt đây?
Hứa Khắc Văn từ trên cao nhìn xuống, thấy cô lúc này bày ra bộ dạng cầu xin mình thì cực kỳ phấn khích: “Cô… Muốn đi ra ngoài đúng không? Được thôi, tôi cho cô một cơ hội thương lượng với tôi, cô thấy sao?”
Chỉ cần có cơ hội là được, thoát ra ngoài quan trọng hơn: “Anh nói đi.”
Hứa Khắc Văn nhìn gương mặt quá đỗi thân thuộc này, khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm, cảm xúc trong mắt cũng biến hóa thất thường: “Cô tự mình trèo lên giường tôi, tôi sẽ tha cho cô, thế nào?”
Dứt lời, anh ta cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Lạc Cẩn Thi, không thèm giấu giếm vẻ trào phúng trên mặt nữa.
Dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng Lạc Cẩn Thi vẫn không thể tin Hứa Khắc Văn thật sự biến thành bộ dạng mà mình căm ghét nhất. Bên môi nở nụ cười dâm ô, trong đầu chứa toàn hình ảnh dơ bẩn, đúng là biến thành hình tượng ông chú đáng khinh điển hình mà.
“Nể tình quan hệ lúc trước của hai ta, anh có thể… có thể…”
“Không thể.” Lời nói quả quyết của Hứa Khắc Văn khiến cô mất đi hy vọng.
“Đời này, tôi không có cái gì hết, giờ đây vất vả lắm mới đoạt được cô, mới khiến tôi cảm thấy ông trời vẫn còn đối xử tốt với tôi. Vậy cô nói thử xem, sao tôi có thể buông tha cô được chứ?”
Anh ta nhướng mày, nhìn Lạc Cẩn Thi bằng ánh mắt chế giễu: “Mai này, hai ta sẽ cùng sống với nhau ở đây, cô thấy sao? Suốt nửa quãng đời còn lại, chỉ có… hai người chúng ta.” Anh ta cúi đầu, chăm chú nhìn Lạc Cẩn Thi, miệng thốt ra bốn chữ cuối.
Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, khoảng cách từ chỗ này tới nơi cô đang sống không quá xa, căn cứ vào trí nhớ của cô mà nói, chỉ cách một con đường thôi, nhưng do trước căn nhà có một gốc cây to cản tầm nhìn, nên không thể nhìn thấy bên ngoài.
Hứa Khắc Văn vô cùng yên tâm rời khỏi phòng, đóng cửa cái rầm. Cách một cánh cửa vẫn nghe được tiếng ngâm nga của anh ta, xem ra anh ta cực kỳ cao hứng đây.
Lạc Cẩn Thi khó khăn vươn tay, cái chăn mà anh ta vừa đưa cho cô đang đắp trên người, tuy vô cùng mềm mại, nhưng lại rất khó sưởi ấm cơ thể đóng băng của cô, điều hòa đã được tăng độ, thế mà lòng cô lại cực kỳ lạnh giá.
Đồ ăn trước mặt vẫn còn bốc khói nghi ngút nhưng cô không muốn ăn một chút nào.
Theo lời Hứa Khắc Văn nói, sau lưng anh ta vẫn còn một người chủ mưu, rốt cuộc người này là ai?
Người hận cô bây giờ chỉ có Lâm Như Hoa và Lộ Hải Văn. Trong hai người đó, Lộ Hải Văn có khả năng cao hơn, chả lẽ con người này vì muốn báo thù mà dùng tới mấy thủ đoạn hèn hạ như vầy sao?
Nhưng ngoài hai người họ ra thì còn ai có khả năng này nữa chứ?
“Đính đoong, đính đoong…” Lạc Cẩn Thi nghe thấy tiếng kêu truyền tới từ phía cánh cửa, trong lòng cô dấy lên một tia hy vọng, cô vội vàng đỡ ghế dựa đứng dậy, sau đó lết từng chút một tới bên cửa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô cố gắng đập cửa phòng, tuy giọng đã khàn, nhưng cô vẫn không ngừng gào lớn: “Cứu tôi với! Cứu tôi… Cứu tôi với!”
Dù chẳng biết người đứng sau cánh cửa có nghe thấy tiếng cô gọi hay không, nhưng cô vẫn dùng hết sức gào lớn, dường như cả đời này cô chưa từng dùng sức tới vậy, cô cảm thấy cơ thể như muốn rời ra thành từng mảnh.
Không biết đã gào bao lâu, nhưng bên ngoài chẳng có chút động tĩnh gì. Hai tay đã đập đến không còn cảm giác, cả người đau nhức không thôi, có thể trượt dọc bức tường ngã ra đất, hai mắt nửa khép nửa mở cố gắng nhìn cánh cửa, hy vọng nó nhanh nhanh được mở ra.
Đợi cả nửa ngày, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, ngay khi Lạc Cẩn Thi định đứng lên thì gương mặt của Hứa Khắc Văn lại xuất hiện, anh ta lúc này rõ ràng là vô cùng tức giận, nhìn chòng chọc vào cô.
Cô dựa người vào tường, vội vàng dịch dịch người sang một bên, tiếp đó, một giọng nói xa lạ vang lên: “Đại ca bảo mày giết cô ta, mày lại một mực muốn giữ lại. Tốt nhất là đừng để bị lộ ra, nếu không thì tự coi chừng cái mạng của mình đi.”
Người đó lộ ra một cánh tay mặc áo lông màu đen, còn đeo cả bao tay bằng da, che chắn vô cùng cẩn thận, ngay cả mặt cũng không lộ ra, nhưng theo lời gã nói thì xem ra là cùng phe với Hứa Khắc Văn.
Lạc Cẩn Thi không nghe thấy tiếng thở dài của bản thân, chỉ là cô có cảm giác hết hy vọng rồi.
Tới tận lúc Lâm Dịch Tuấn tới chỗ thư ký tìm Lạc Cẩn Thi và phát hiện ra cô không có ở đó thì Cư Hàn Lâm mới biết được hôm nay Lạc Cẩn Thi chưa đi làm.
Ngày thường, ngoại trừ hai người Lâm Dịch Tuấn và Cư Hàn Lâm, không ai có thể nói được cô, cho nên dù cô không đi làm thì cũng không ai dám nói gì.
Tối hôm qua cũng không nhận được bản báo cáo giao cho cô, Lâm Dịch Tuấn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng: “Tổng giám đốc Cư, điện thoại không gọi được, có cần qua trường học hay tới nhà cô ấy kiểm tra không?”
Trong mắt Cư Hàn Lâm lóe lên thứ gì đó, nội tâm cực kỳ lo sợ và bất an: “Tối qua tôi cũng đã gọi điện cho cô ấy, nhưng điện thoại lại tắt máy…”
“Vừa rồi tôi gọi thì điện thoại cũng báo vậy.” Lâm Dịch Tuấn nhận ra có lẽ mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ nữa: “Cô ấy cũng không phải loại người lỗ mãng như vậy, có phải đã thật sự xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cư Hàn Lâm lắc đầu: “Trước hết chúng ta đừng đoán mò, có lẽ là do di động hết pin, lại bị chuyện gì đó kiềm chân thôi. Bây giờ cậu chạy sang trường cô ấy một chuyến, sau đó qua nhà cô ấy kiểm tra thử đi.”
Theo như anh biết, mấy ngày nay cô thường xuyên quay về trường.
Lâm Dịch Tuấn gật đầu: “Được, tôi sẽ qua đó. Nhưng mà lát nữa đối tác bên nước Phong sẽ gọi tới dự cuộc họp, tổng giám đốc Cư, anh không thể để lỡ cuộc họp đó được.” Suy cho cùng, vì Lạc Cẩn Thi, dường như Cư Hàn Lâm có thể bỏ lại tất cả, nhưng không thể lần nào cũng như vậy được.
Lúc rời khỏi văn phòng, Lâm Dịch Tuấn còn hơi lo lắng, anh quay đầu lại nhìn, phát hiện Cư Hàn Lâm lại mở cái hộc tủ bên cạnh ra, nhưng suy nghĩ một hồi lại đóng lại.
Lâm Dịch Tuấn khẽ thở dài, đứng bồi hồi ngoài cửa một lát, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn rồi đi về phía thang máy.
Anh đang nghĩ, nếu Lạc Cẩn Thi thật sự xảy ra chuyện, liệu Cư Hàn Lâm có buông bỏ hết thảy, mặc kệ cái công ty to lớn này luôn hay không? Cô gái đó rốt cuộc là có mị lực tới cỡ nào đây?
Bên kia mãi vẫn chưa gọi video tới họp, trong lòng Cư Hàn Lâm dậy sóng mạnh mẽ, đứng ngồi không yên, bèn bước đến bên cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh dưới lầu. Lâm Dịch Tuấn đã lái xe rời đi, cách làm việc của Lâm Dịch Tuấn khiến anh khá an tâm.
Từ chân trời, mặt trời tỏa chiếu ánh sáng khiến người ta cảm thấy chói mắt. Thời tiết hôm nay khá tốt, tối qua trời đổ tuyết lớn nhưng bầu trời hôm nay lại rất trong trẻo. Lạc Cẩn Thi nói rất đúng, ánh mặt trời vào đông là trong nhất.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, là tiếp tân gọi tới: “Tổng giám đốc Cư, tổng giám đốc Tần tới tìm anh, tôi không dám cản lại, mà gọi cho thư ký Lâm thì không được.”
Cư Hàn Lâm rùng mình một cái, thong thả trả lời: “Tôi biết rồi.”
Vừa cúp điện thoại, cửa đã bị gõ vang, anh vội vàng chạy ra mở cửa. Tuy không biết tại sao Tần Lệ Phong lại tới đây, nhưng có lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện.
Bởi vì bình thường, nếu nói tới chuyện làm ăn, hai bên sẽ không đối đầu nhau.
Thấy anh mở cửa, Tần Lệ Phong ung dung cười nói: “Có bận không? Muốn tâm sự với con một lát.” Dứt lời, anh đi thẳng vào văn phòng, khí thế cường hãn khiến người khác không dám phản kháng, mà từ nhỏ Cư Hàn Lâm cũng đã rất sùng bái điều này.