Ngồi trong phòng bệnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Gia Bảo, Tô Phương Dung không cầm được nước mắt.
Sau khi nhận điện thoại thì Tần Lệ Phong bước vào, khi anh nhìn thấy ánh mắt của cô thì lông mày anh nhíu chặt lại. Anh ngồi xuống nhìn Gia Bảo một lúc rồi nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô đặt lên môi hôn.
“Đừng lo lắng, anh đã liên hệ với đội ngũ y tế ở Mỹ, ngày mai thì họ sẽ đến đây!”
Tô Phương Dung chỉ gật đầu, ánh mắt lưu lại Gia Bảo trong chốc lát.
Phó Ngữ Anh đi tới, giục Tần Lệ Phong đưa cô về nghỉ ngơi, Tô Phương Dung lắc đầu chỉ vào sô pha bên cạnh: “Tối nay con muốn ngủ ở đây.”
“Chuyện này làm sao có thể! Con còn đang mang thai…”
Phó Ngữ Anh lại muốn nói thêm gì đó, Tần Lệ Phong đứng dậy: “Bố mẹ chắc cũng đã mệt mỏi lắm rồi, đêm nay để hai con ở chỗ này đi.”
Tô Bác Kiến nhìn con gái và lặng lẽ gật đầu: “Bố mẹ sẽ đến đây vào sáng sớm ngày mai.”
“Được.”
Sau khi tiễn hai vị trưởng lão đi thì Tần Lệ Phong quay lại nhìn Tô Phương Dung rồi đưa tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của cô: “Sẽ không sao đâu.”
Nhưng mà Tô Phương Dung chậm rãi lắc đầu: “Em không biết.”
Điều duy nhất cô biết là nếu có chuyện gì xảy ra với Gia Bảo thì cô sợ mình có thể…
Tần Lệ Phong nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô, lập tức đứng lên, cau mày mạnh mẽ nói: “Em dám nghĩ đến đó một lần nữa xem! Anh nói cho em biết cả em và Gia Bảo thì anh đều không thể từ bỏ! Vì vậy em không được nghĩ đông nghĩ tây nữa! Chỉ cần có một tia hy vọng thì phải cố gắng sống tốt cho anh!”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, khóe miệng vẽ ra một đường vòng cung: “Anh Phong, Gia Bảo là sinh mạng của em.”
Tần Lệ Phong nheo lại đôi mắt đen, ngồi xổm xuống nắm tay cô, nhìn cô: “Còn em là sinh mạng của anh.”
Thân thể Tô Phương Dung chấn động, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dần dần mờ mịt…
Tần Lệ Phong đã canh giữ Gia Bảo cả đêm, sợ Tô Phương Dung thức đếm sẽ ảnh hưởng đến thân thể nên đã ép cô đi ngủ, nhân tiện ngồi trên ghế sô pha làm việc.
Ban đêm thì cô liên tục gặp ác mộng, trong mơ không ngừng đuổi theo bóng dáng của Gia Bảo, vừa khóc vừa cười.
Tần Lệ Phong Thường dừng lại, đi kiểm tra và nhém chăn bông lại cho cô.
Nhìn cô rơi nước mắt thì trong lòng anh biết cô sắp bị kìm nén đến cực hạn. Nếu Gia Bảo thực sự có điều gì đó thì sợ rằng cô sẽ sự thật…
Anh nhíu mày, không muốn nghĩ nữa.
Vào buổi sáng, khi Tô Phương Dung thức dậy thì đã nhìn thấy Tần Lệ Phong đang nói chuyện với Gia Bảo.
Cô giật mình, ngẩn ngơ đứng dậy, ôm bụng của mình bước nhanh qua: “Gia Bảo…” Giọng cô run run, vì sợ cảnh tượng trước mắt sẽ biến thành bọt nước.
“Mẹ…” Gia Bảo cúi đầu không dám nhìn cô, cậu bé thì thầm: “Con biết mình đã sai rồi. Con sẽ không bao giờ lẻn ra ngoài nữa.”
Tô Phương Dung cố nén nước mắt, mang khuôn mặt tươi cười đi qua đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Gia Bảo: “Đi chơi vui vẻ không?”
“Dạ!” Gia Bảo ngẩng đầu lên và nói đầy phấn khích: “Con đến cửa hàng đồ chơi và chọn quà cho Nhan Ninh, Cư Hàn Lâm, nhóc mập và nhóc ốm! Nhưng mà… sau đó con bị ngất.”
Thằng bé có hơi ảo não.
Tần Lệ Phong đưa bàn tay to xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Bố đã nhờ chú Trần Chính Cường mua về cho con rồi.”
“Thật không? Cảm ơn bố!” Cuối cùng thì cậu bé cũng mỉm cười.
Tô Phương Dung cắn môi, cười cười ngồi xuống: “Nếu như sau này muốn đi ra ngoài thì con phải nói với mẹ biết không, mẹ sẽ đi xin phép bác sĩ cho con.”
Gia Bảo không thể tin được, rụt rè hỏi lại: “Con có thể không?
Nhìn thấy Tô Phương Dung gật đầu khẳng định thì thằng bé vui mừng vòng tay qua cổ cô: “Mẹ là người tốt nhất trên đời!”
Ngay lập tức thì cậu bé dường như đã nhớ ra điều gì đó nên lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đừng trách chú Tiêu có được không? Là do con nhờ chú ấy chở con đi chơi… mẹ đừng mắng chú ấy…”
Tô Phương Dung giật mình, sau đó nở nụ cười: “Mẹ biết.”
Sau đó, Trần Chính Cường mang đến rất nhiều đồ chơi, Gia Bảo vui vẻ nằm trên giường, nói cho anh ta biết mỗi món quà nào là dành cho ai, sau đó đính kèm một tấm thiệp xinh đẹp.
Chỉ thấy Trần Chính Cường đang ngồi trên mặt đất, xung quanh là đồ chơi, anh ta chăm chú lắng nghe sự sắp xếp của Gia Bảo rồi nghiêm túc đóng gói từng món quà một.
Lúc này thì có người gõ cửa.
Tần Lệ Phong bước tới, nhìn thấy người đứng bên ngoài thì anh im lặng một hai giây mới ra hiệu cho người đó nói chuyện bên ngoài.
Trên hành lang, Tiêu Bảo Lộc hỏi: “Gia Bảo thế nào rồi?”
Tần Lệ Phong: “Không có gì nghiêm trọng, ăn sáng cũng rất ngon miệng!”
Tiêu Bảo Lộc cúi đầu nói: “Vậy thì tốt rồi…”
“Ngày hôm qua cho dù Phương Dung nói gì thì cậu cũng đừng để trong lòng. Lúc đó cô ấy đang lo lắng cho Gia Bảo cho nên nói chuyện cũng không khỏi có chút nặng lời!”
Tiêu Bảo Lộc đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi có tư cách gì để trách cô ấy chứ? Cô ấy nói có câu nào không đúng? Thực ra thì đúng là tôi đã tự cho mình thông minh nên suýt chút nữa đã làm hại Gia Bảo…”
Anh ta nắm chặt tay mình: “Tôi hận không thể bóp chết chính mình!”
Tần Lệ Phong nhắm mắt nhẹ nói: “Nếu là tôi thì có lẽ tôi cũng không có cách nào từ chối thằng bé!”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày: “Anh đang an ủi tôi sao?”
“Không, đây là lời nói thật!”
Tiêu Bảo Lộc không tự chủ được cười lẩm bẩm nói: “Có phải an ủi hay không thì tôi cũng không cần, đặc biệt là của anh!”
Tần Lệ Phong cũng không tức giận: “Tùy cậu thôi!”
Anh chuẩn bị đi vào thì Tiêu Bảo Lộc ngăn anh lại, Tần Lệ Phong quay đầu lại.
Tiêu Bảo Lộc nheo mắt, một lúc lâu thì anh ta nối: “Hãy chăm sóc Gia Bảo thật tốt.”
Sau đó quay người rời đi.
Tần Lệ Phong đứng ở nơi đó nhìn theo anh ta một lúc, sau đó xoay người đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
“Là ai vậy?” Tô Phương Dung hỏi.
“Tiêu Bảo Lộc.” Tần Lệ Phong không giấu diếm cô.
Ánh mắt Tô Phương Dung buông xuống, thật lâu sau mới lên tiếng: “Em nên xin lỗi anh ta.”
Đều là bố mẹ, đặt mình vào vị trí của Tiêu Bảo Lộc thì hẳn là anh ta cũng khó chịu. Hơn nữa, chính vì anh ta cũng thương yêu Gia Bảo nên mới không thể chịu đựng được sự ăn nỉ của cậu bé mà đã đánh liều đưa cậu bé ra khỏi bệnh viện.
Xuất hiện kết quả như vậy thì cô còn có đối tượng để oán hận còn anh ta thì sao? Chỉ sợ rằng anh ta sớm đã hận bản thân mình thật nhiều rồi.
Tần Lệ Phong ngồi ở bên cạnh cô: “Anh đã thay em truyền đạt rồi.”
Tô Phương Dung nhìn anh, không nói chuyện, dựa đầu vào vai anh, nhìn Gia Bảo đang hứng thú dạt dào chỉ huy Trần Chính Cường gói quà.
Cô có thể ngắm nụ cười này trong bao lâu?
Vài ngày sau thì Molly bất ngờ xuất hiện trong phòng bệnh.
“Chị Phương Dung, em biết em không nên tới quấy rầy chị vào lúc này, nhưng ông Cư…”
Trong lòng Tô Phương Dung căng thẳng, có dự cảm xấu: “Ông Cư sao vậy?”
“Ông ấy bị tai nạn xe hơi ở nước ngoài.”
“Cái gì?”
Tô Phương Dung bật dậy, do động tác quá mạnh nên bị choáng váng suýt ngã, cũng may Molly kịp thời đỡ cô: “Ôi, em biết sẽ như thế này nên mới do dự có nên qua đây nói cho chị biết không đó.“
Sau khi Tô Phương Dung cảm thấy khá hơn thì cô lập tức nắm lấy tay cô ấy hỏi: “Mau nói cho chị biết, ông Cư bây giờ thế nào rồi?”
“Vốn là tình trạng sức khỏe của ông Cư rất kém mà vụ va chạm này làm tình hình của ông ấy càng trầm trọng hơn. Bác sĩ đã thông báo cho người nhà của ông ấy và Cư Hàn Quân đã bay qua đó vài ngày trước rồi.”
Ngực Tô Phương Dung giống như có một tảng đá đang đè nặng, tin tức xấu lần lượt truyền đến, khi nào mới có ánh sáng đây? Trong lòng cô biết rất rõ rằng nếu không phải tình huống xấu xảy ra thì Cư Hàn Quân sẽ không vội vàng chạy qua đó.
“Làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ chứ? Ông ấy già như vậy rồi chẳng lẽ không có người ở bên cạnh chăm sóc sao?”
Molly cho biết: “Cảnh sát đã bắt được tài xế gây tai nạn, người đó cũng là người nước mình, hơn nữa là say rượu lái xe…”
Tô Phương Dung cau mày, “Cũng là người nước mình?” . truyện kiếm hiệp hay
Như vậy thì cũng quá trùng hợp rồi!
Molly do dự, sau đó đặt một xấp tài liệu trước mặt cô: “Ông Cư đã gửi cái này cho em, ông ấy yêu cầu em chuyển nó cho chị.”
Tô Phương Dung đình trệ: “Đây là…”
Giấy ủy quyền.
Giấy ủy quyền ủy thác toàn bộ tài sản do ông ấy đứng tên cho Tô Phương Dung cho đến khi cháu trai Cư Hàn Lâm đủ 18 tuổi, có chữ ký và con dấu của Cư Trọng Hùng. Chỉ cần cô ký vào giấy ủy quyền này thì giấy ủy quyền sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Tô Phương Dung sững sờ, điều này tương đương với việc giao tất cả các sản nghiệp do ông ấy đứng tên cho chính cô quản lý. Mà các sản nghiệp của ông ấy trải rộng khắp thế giới, khiến nhiều người phải tặc lưỡi! Thân là con trai cả, Cư Hàn Quân thì ngoại trừ được một công ty ra thì không nhận được phần còn lại!
Molly nói: “Chị Phương Dung, chị là người mà ông Cư tin tưởng nhất, có lẽ là ông ấy có điềm báo trước, chính vì vậy mới giao cho chị những thứ này.”
Tô Phương Dung vẫn im lặng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Chính vì điều này mà cô cảm thấy áp lực, nỗi lo lắng trong lòng ngày càng lớn.
Cô không muốn gì cả, chỉ muốn ông lão tốt bụng kia được bình yên.
Cô sẽ không bao giờ quên rằng, chính ông ấy là người đã giúp cô một tay khi cô đang ở tận cùng của cuộc đời, cho cô một cơ hội để nhìn nhận lại bản thân, để cô tìm được thứ quan trọng ngoài tình yêu.
“Chị Phương Dung…” Molly nhìn cô và chờ đợi quyết định của cô: “Công ty của ông Cư mới thành lập và cần người nắm quyền điều hành… ông Cư là một người có ơn trọng dụng chúng ta, em cho rằng cách tốt nhất để trả ơn là cố gắng quản lý công ty và đừng để những nỗ lực của ông ấy trở nên lãng phí.”
Lời nói của Molly khiến Tô Phương Dung từ từ trở về thực tại.
“Chị Phương Dung, em cũng biết trong lúc này thì Gia Bảo đang rất cần chị, chị đừng lo, chị chỉ cần ký vào đây mà thôi, việc còn lại cứ giao cho bọn em là được!”
Nhìn cô ấy, Tô Phương Dung xúc động nói: “Molly, em thật sự là càng ngày càng giống một nữ cường nhân rồi!”
Molly ngượng ngùng cười: “Là do Chị Phương Dung và ông Cư đã dạy tốt. Em không có gì báo đáp nên chỉ có thể cố gắng nỗ lực mà học tập thôi!”
Tô Phương Dung nhẹ gật đầu: “Em nỗ lực như vậy làm chị rất tự hào về em!”
“Chị Phương Dung, giấy ủy quyền này…”
Dưới ánh mắt mong đợi của Molly thì Tô Phương Dung cầm bút lên, nheo mắt dứt khoát ký tên xuống.
Molly nói đúng, cô không có gì báo đáp cả nên chỉ có thể cố gắng hết sức khi ông Cư cần cô mà thôi.
Buổi chiều, Tần Lệ Phong đi qua thì Tô Phương Dung nói cho anh biết.
Tần Lệ Phong không quá kinh ngạc, thẳng thắn nói: “Anh nhận được điện thoại từ ông Cư.”
Tô Phương Dung giật mình, lập tức căng thẳng hỏi: “Ông Cư bây giờ thế nào?”
Anh không nói gì nhiều, chỉ khẽ lắc đầu nhìn dáng vẻ thất vọng của cô nói: “Em là người ông ấy tin tưởng, đừng phụ lòng mong đợi của ông ấy. Mà những gì ông ấy giao phó cho em, ngoại trừ tài sản ra thì còn có Cư Hàn Lâm.”
Tô Phương Dung ngước mắt lên nhìn anh, Tần Lệ Phong đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, cô gầy rồi, cho dù anh có bồi bổ như thế nào thì cũng vô ích, điều này khiến anh rất khó chịu.
“Hãy làm những gì mà em muốn làm, bên ông Cư thì em cứ giao cho anh là được.”
Thực tế thì con cáo già ông Cư kia chắc chắn biết anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn cho nên mới yên tâm giao tất cả cho Tô Phương Dung. Ông ấy biết rất rõ rằng với sự hộ tống của Tần Lệ Phong thì sẽ hoàn toàn không có sơ hở nào.