Lưu Yên vỗ vỗ chỗ kế mình ý bảo Lưu Bạch ngồi xuống.
Lưu Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ của chị mình vỗ
" chị nói đi"
Lưu Yên ngượng ngùng nói
" chị...chị có thể sẽ bị vô sinh"
Lưu Bạch nghe xong thì kinh ngạc
" cái gì vô...vô...sinh"
Lưu Yên đưa tay bịch miệng anh lại
" nhỏ thôi trời muốn cho ba mẹ biết hả?"
Lưu Bạch bây giờ mới đưa ánh mắt lo lắng nhìn Lưu Yên
" sao chị bị như vậy?"
Lưu Yên xoa xoa tay mình
" tại sự cố ngoài ý muốn"
Lưu Bạch thở dài
" thôi được rồi em sẽ giúp chị giấu mẹ"
Lưu Yên cảm kích nhìn Lưu Bạch
" nếu chăm sóc tốt chị có thể sẽ không sao"
Lưu Bạch bĩu môi nhìn cô
" vậy nhớ mà chăm sóc tốt cho mình đi nha “
Lưu Yên vỗ vỗ vai anh
" biết rồi ông cụ non thôi chị đi ra ngoài nha"
Lưu Bạch gật đầu nhẹ nhàng.
Lưu Yên nhiều lúc cũng nghi ngờ giới tính của em cô lúc thì ẻo lả như con gái.
Lưu Yên định đi ra ngoài thì cơn buồn nồn ập tới.
Cô chạy vào phòng vệ sinh của em cô mà nôn
" ọe .....lấy dùm chị khăn giấy"
Lưu Bạch thấy chị mình vậy mà lo lắng đừng nói có thai nha
" nè chị bộ chị có thai hả?"
Lưu Yên nghe xong thì đưa tay cầm khăn giấy
" thằng quỷ mày muốn có cháu ẩm tới vậy hả?"
Lưu Bạch gãi gãi đầu
" thật ra em cũng muốn có cháu để bế nhưng mà chị cũng gần 20 rồi ở đây người ta nói như vậy là ế già đó chị"
Lưu Yên đánh vào lưng anh
" 20 tuổi là tuổi đẹp nhất của người con gái. Cưới chồng không vội bộ mày không nghe phụ nữ chỉ hơn nhau ở tấm chồng hả?"
Lưu Bạch bĩu môi
" không vội vậy mai mốt chị ế già luôn đi"
Lưu Yên bước ra khỏi phòng. Nói chuyện với em cô còn mệt hơn nhiều lúc nó ngu mà nó còn thích cãi lại yêu muộn cưới muộn còn hơn. Sau này nếu có gì ai bù đắp lại cho cô đây.
Lưu Yên đi ra đóng nhẹ cửa lại.
Lúc ra thì ba mẹ cô từ ngoài đi vào
" ba mẹ con mới về"
Mẹ Lưu Yên gặp cô như vớ được vàng mà chạy lại nắm tay cô
" con về rồi thôi ngồi đây mẹ đi tắm thay đồ. Mẹ mới từ trang trại về đồ dơ lắm"
Lưu Yên cười ngọt ngào
" mẹ đi tắm đi con coi tivi"
Ba Lưu Yên cũng đi theo sau mẹ của cô vào phòng tắm.
Lưu Yên 2 tháng rồi mới được vui như vậy từ khi ở bên cạnh Đế Kim cô chỉ có đau khổ và đau khổ.
Lưu Yên cười chua xót cô không muốn ở đó nữa cô cũng không muốn thương anh nửa nhưng khi gặp lại anh cô không tự chủ được.
Lưu Yên vỗ vỗ trán bật tivi lên để coi trương trình phim hoạt hình mình thích.
Lưu Yên ngủ quên đến 9 giờ nhà cô đang ăn cơm thì cô ngồi trên sofa bật dậy làm cho mọi người hết hồn
" má ơi hết hồn"
Lưu Yên đưa mắt rèn xoe nhìn xung quanh
" con đi lấy chén ăn cơm chung với mọi người"
Ba Yên cười ôn nhu
" con đi lấy chén đi"
Lưu Yên gật đầu ra lấy chén vào ăn cơm chung lâu lắm rồi cô chưa được ăn cơm gia đình như này.
Không khí ăn cơm rất hòa nhã tiếng cười cười nói nói của ba mẹ và em trai cô. Cô hối hận sao lúc trước cô lại kí hợp đồng.
Lúc ăn cơm xong dọn dẹp đã 10 giờ cô mới chợt nhớ ra gì đó mà chạy ra mang giày
" con phải đi rồi mai mốt con rảnh con sẽ về không đợi mọi người trả lời lại cô đã chạy đi mất"
Lưu Yên bước ra bắt taxi để về Thành Phố X bây giờ là 9 giờ mất khoảng 3 tiếng đã 12 giờ mới tới nhưng kệ