Reng...
- Alo!
'Là anh đây'
- Hàn Đông, anh mới về sao ?
'Đúng vậy, Mộ tiểu thư có rảnh để cùng đi ăn tối với anh không ?
Mộ Thuần cười tươi "hôm nay em bận đi ăn cùng ba rồi !"
'Vậy hẹn em dịp khác vậy'.
- Được thôi !
'Chúc em buổi tối vui vẻ nhé Thuần Thuần
- Ừm ! Và anh cũng vậy.
Ừm!
Diễn Quân vừa bước vào phòng, nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện điện thoại của Mộ Thuần thì lạnh giọng hỏi "Thuần nhi, em vừa nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy ?"
- Em nói chuyện với bạn.
"Bạn nào vậy ?"
Mộ Thuần nhíu mày "Diễn Quân, anh có ý gì đây ?"
"Không có ý gì".
Mộ Thuần gãi gãi chóp mũi "Anh ấy nói vậy, nhưng có thật là không có gì
không ta. Mình phát hiện ra một điều...gần đây anh ấy không những thích ăn giấm mà còn thích ủ giấm và buôn giấm nữa".
"Em đang nhớ đến ai vậy ?"
Mộ Thuần há hốc mồm, mắt chớp chớp liên tục "là sao ta ?"
"Hừ!"
- Mình có cảm giác như anh ta ngày càng trẻ con hơn. Omg ! Tôi không muốn kết hôn với một đứa trẻ to xác.
Diễn Quân không vui trước thái độ hững hờ của Mộ Thuần, anh ngã lưng xuống giường, lòng miên man nhớ về đêm ấy, nên ngồi bật dậy.
"Thuần nhi !"
- Hum?
"Hay là mình sinh con em nhỉ !"
- Cái gì ?
"Em làm gì mà kinh ngạc vậy ? Hay là em muốn sinh con với người đàn ông khác ?"
Vừa nói anh vừa quay người đi, đưa tấm lưng về phía cô.
Mộ Thuần trầm tư vài giây "Mình có người đàn ông khác sao ? Là ai, sao mình không hay vậy nhỉ?"
- Này Diễn Quân, anh điên đủ rồi đó. Miệng anh ngoài những lời ngớ ngẩn đó ra thì không có gì hay ho để nói hết à ?
"Hừ...anh làm gì dẻo miệng như người ta, cùng đi ăn tối đồ nọ kia".
Mộ Thuần cười cười "Hoá ra anh ấy nghe được cuộc nói chuyện giữa mình với Hàn Đông, chả trách lại nồng nặc mùi chua vậy".
Cảm giác ấm áp mềm mại của vòng tay ôm, Diễn Quân nhẹ nhàng xoay người lại. Từ góc độ anh nhìn xuống, chỉ thấy được đôi mi dài đang cụp xuống của cô "Thuần nhi, đôi hàng mi của em đẹp như đôi cánh bướm vậy".
- Em yêu anh !
Diễn Quân kinh ngạc "Thuần nhi, anh muốn nghe một lần nữa "
- Em yêu anh !
Diễn Quân liền bế cô lên và tiêu sái rời đi....
Lướt qua mặt Mộ lão gia, Diễn Quân để lại một lời từ biệt "Thưa ba, con đi trước а !"
Mộ lão gia ngạc nhiên "hai đứa đi đâu vậy ?"
"Dạ thưa ba ! Con đưa Thuần nhi đi thử áo cưới".
'Thế còn ba thì sao ?
"Ba thấy muốn vợ thì có thể tự đi tìm một cô rồi cùng nhau đi thử áo cưới giống như bọn con"
'Ba không có ý đó, ý ba là bữa tối...
Mộ lão gia chưa nói hết câu, Diễn Quân đã bế Mộ Thuần đi đến giữa sân "Hừ...dám bỏ rơi lão già này ! Hai đứa nhóc đáng ghét !"
Reng...
Diễn lão gia đang ngồi sầu đời, thấy màn hình điện thoại hiện số của Mộ lão gia thì tươi cười hớn hở "Tôi nghe đây !"
'Bác Diễn, bác có rảnh không ?
*Rảnh rảnh..
'Chúng ta cùng đi ăn có tiện không ?
Diễn lão gia cười giòn giã "quá tiện nữa là đằng khác !"
*Mà sao hôm nay lại nhớ đến tôi vậy ?
Mộ lão gia buồn buồn đáp "hai đứa nhóc chết tiệt kia hẹn đi ăn tối cùng cháu rồi lại bỏ rơi cháu, hai đứa nó đi thử áo cưới gì gì đó".
Diễn lão gia nghe ra được giọng điệu đang tủi thân của Mộ lão gia thì bèn an ủi "thôi, cậu đừng buồn nữa...nó gấp gáp chuyện cưới hỏi như vậy, chúng ta nên vui mừng mới đúng".
Mộ lão gia bất lực thở dài "cháu biết, nhưng bị bỏ rơi thì cũng tủi chứ !"
Diễn lão gia bật cười "Haiz...cậu đã đạt mốc U50 rồi, có phải đứa trẻ năm tuổi đâu".
'Dẫu biết là như vậy !
*Được rồi, tôi đến đón cậu.
Diễn lão gia và Mộ lão gia tuy chênh lệch nhau về tuổi tác nhưng lại rất hợp nhau.