Lâm Vi đã thay bộ trang phục thẫm màu, lớp hóa trang cũng đậm hơn hồi sáng, thấy vậy, cô ta chau mày.
“Thần phi muội muội.”
“Nơi này của tỷ tỷ thật tinh tế!” Thần phi nhoẻn cười ngắt lời nàng ta, nàng chậm rãi đứng dậy, bước tới cạnh bên mấy chậu mặc cúc quý hiếm, nàng đưa tay vuốt ve những cánh hoa đầy trìu mến, cười bảo, “Tiết trời như hiện giờ mà vẫn có được cục phẩm thế này, xem ra tin đồn không sai... Nhưng chẳng hay, tỷ tỷ được sống cuộc đời tôn quý như hôm nay đã có bao nhiêu xác người xây đắp nên!”
Ống kính đưa lại gần.
Cô vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng ngón tay siết mạnh, đóa mặc cúc đang nở rộ tức thì bị bẻ gãy.
“Ấy! Thật không phải, muội muội tay chân lóng ngóng, sơ ý bẻ gãy mấy bông hoa, nghe nói Uyển phi tỷ tỷ hiền lành rộng lượng bậc nhất, chắc sẽ không tính toán so đo với muội muội đâu, nhỉ?"
Nói rồi, nàng nhướn mày, thần thái bất ngờ thay đổi, nàng nheo mắt nghiêng đầu nhìn chằm chằm Uyển phi, đôi mắt phượng tỏa ra ánh nhìn lạnh lẽo, đầy bức bối.
“Một bông, một bông...”
Loading...
Cảm xúc của mọi người xung quanh cũng bị Lâm Quán Quán khơi gợi, không khỏi căng thẳng theo.
Tiếp đó là đến lời thoại của Lâm Vi.
Nhưng nhìn thần sắc hung ác của Lâm Quán Quán, Lâm Vi nhất thời quên hết lời thoại, đứng ngây ra đó.
“Cắt!”
Lý Mưu túc suýt hộc máu, Lâm Quán Quán dồi dào cảm xúc là thế, hiệu quả khi lên hình tốt là thế, vào thời khắc then chốt là thế mà Lâm Vi lại mất tập trung.
Lý Mưu nổi tiếng là người cực kì nghiêm túc trong công việc, thấy vậy, cũng mặc kệ Lâm vị có phải tuyển một hay là không, ông ta ngẩng đầu lên từ sau camera giám sát, quát tháo nghiêm khắc, “Lâm Vi! Cô làm cái gì đấy?"
Lâm Vị cắn chặt môi, “Em xin lỗi đạo diễn!”
Lý Mưu nén cơn giận, “Làm lại lần nữa!”
Khi diễn lại, Lâm Quán Quán vẫn dồi dào cảm xúc như thế, thậm chí còn phát huy tốt hơn lần trước, hết câu thoại, cô như một hồn mà bò lên từ địa ngục, ánh mắt còn sắc lạnh hơn.
“Một, một đóa mặc cúc, thôi mà...Nếu muội muội thích, thì cứ lấy đi.”
Lâm Vi có cảm giác như bị rắn độc quấn trên người, toàn thân ớn lạnh, đầu óc trống rộng, càng lắp bắp tợn, lời thoại phía sau không sao nói hoàn chỉnh được.
“Cắt!”
Lý Mưu giận dữ, ông ta quát mắng xối xả, “Lâm Vi! Uyển phi gặp chuyện không hoảng loạn bình tĩnh xử lý, cô làm cái mặt kinh hãi thế là thế nào! Quay lại!”
Và thế là quay lại từ đầu.
Lần thứ ba!
Lần thứ tư!
Toàn bộ đều kết thúc thất bại.
Lâm Quán Quán nhìn Lâm Vi, nói với Lý Mưu, “Đạo diễn, hay là nghỉ một lát đi ạ.”
“Được, nghỉ ngơi mười phút!”
Nhân viên đoàn phim lập tức giải tán.
Lâm Vi ập đến trước mặt Lâm Quán Quán, cô ta nén cơn giận, “Lâm Quán Quán, chị đã làm gì tôi?”
Tại sao chỉ cần nhìn vào mắt cô là cô ta quên hết thoại?
“Lâm Vi, chỉ cần hôm nay tôi không buông tha thì cô sẽ NG liên tục, cô có tin không?” Lâm Quán Quán cười nói.
“Không đời nào!”
Thấy có người nhìn, Lâm Vi nín nhịn bỏ đi, cô ta cầm kịch bản tập với trợ lý không nghỉ.
Lần nào cũng đọc thuộc thành công.
“Hết mười phút, tiếp tục quay!”
Lúc tập thoại thì ổn, nhưng chỉ cần quay chính thức, chỉ cần nhìn vào mắt Lâm Quán Quản là Lâm Vi lại tiếp tục quên thoại! Quay đi quay lại mười mấy lần liên tiếp, lần nào Lâm Vi cũng mắc lỗi, cuối cùng thậm chí còn không nói nổi một chữ.
Cả trường quay rộng lớn im phăng phắc.
Tất cả đều hướng mắt về Lý Mưu đang chuẩn bị bùng nổ, nhân viên đoàn phim người nào người nấy câm như hến, không ai dám lên tiếng vào lúc này.
“Cắt cắt cắt!”
Lý Mưu phát điên, ông giật phút chiếc mũ đang đội trên đầu, ném phăng xuống đất, “Đến cả lời thoại cũng không đọc được, cô có biết diễn không hả! Diễn được thì diễn, không diễn được thì cuốn gói cút xéo!”
Lâm Vi đã vào nghề ba năm, chưa từng mất mặt như thế này bao giờ!
Cô ta nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Dưới tay áo dài, cô ta siết chặt nắm đấm, những món tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay!
Lâm Quán Quán!
Lâm Quán Quán!
Cô ta thề, nhất định phải bắt cô trả giá!