“Phải!” Nhắc đến là giọng của Dư Niên lại phấn khích hẳn lên, “Tôi thành lập Tinh Quang bao năm nay, chưa từng gặp hạt giống nào tốt đến thế! Diễn xuất tốt, còn xinh đẹp, quan trọng nhất là trẻ tuổi, một cô gái trẻ như thế chắc chắn sau này còn có tương lai sáng lại! Mới vào nghề đã có thể đóng phim của đạo diễn Lý Mưu, còn có thể vào vai nữ số ba trong phim, xuất phát điểm cũng đủ tầm, cô gái này có một tương lai vô hạn, quan trọng hơn hết là cô ấy chưa có công ty quản lý, chắc chắn tôi sẽ phải nghĩ cách để ký hợp đồng với cô ấy!”
Lâm Vi nhíu chặt đôi mày!
Ký với Lâm Quán Quán!
Ở trong cùng một công ty, vậy thì sau này chẳng phải cô ta và Lâm Quán Quán sẽ đụng mặt nhau suốt hay sao?!
Lâm Vi vừa nghĩ đến chuyện khuyên Du Niên từ bỏ ý định đó đi thì đột ngột đổi ý... Cùng trong một công ty có gì không tốt? Cùng một công ty với cô ta, ngay trong tầm mắt của cô ta, Lâm Quán Quán còn có thể giở trò gì được? Ba năm trước cô ta có thể gài bẫy để cô mất hết tất cả, ba năm sau Lâm Quán Quán càng không phải đối thủ của cô ta!
Nhất là Du Niên!
Dư Niên là tên háo sắc điển hình, ngoài trừ cô ta có anh Dục chống lưng nên Du Niên không dám đụng tới, thì có ai trong đám nghệ sĩ nữ trẻ trung xinh đẹp khác của công ty là anh ta chưa đụng tới? Lâm Quán Quản thừa hưởng vẻ đẹp di truyền của bà mẹ lẳng lơ, vào công ty rồi, đời nào thoát được móng vuốt của Dư Niên?!
Nghĩ vậy, Lâm Vi lập tức bình tâm lại.
Loading...
Cô ta siết chặt chiếc di động, tựa mình lên ghế, cười bảo: “Vậy thì Tổng giám đốc Du phải nhanh tay lên, lọt vào mắt xanh của
đạo diễn Lý, được nhận vai Thần Phi, tin tức này mà đồn ra ngoài, chắc chắn không ít công ty quản lý nhăm nhe cô ấy, anh phải tranh thủ thời gian mới được đó!”
Tắt cuộc gọi, Lâm Vi cười mỉa không dứt.
“Lâm Quán Quán, đã sống sót được thì chị nên cụp chặt đuôi lại đừng để tôi phát hiện ra, dám xuất hiện trước mặt tôi thì đừng trách tôi ác độc! Ba năm trước chị không phải đối thủ của tôi, ba năm sau... cũng thế!”
“Cô xinh đẹp!”
Vừa ra khỏi đoàn phim đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Lâm Quán Quán ngoái lại thì thấy cô nhóc tóc xù mì mà cô gặp hôm mới về nước.
Cô nhóc mũm mĩm, diện váy công chúa xinh xắn, trên váy vẫn được đính kim sa đến là phô trương, cô bé vẫy cánh tay mũm mĩm, đôi chân ngắn mũm mĩm sải bước tung tăng, mặt tươi cười hớn hở chạy về phía cô.
Trái tim của Lâm Quán Quán như tan ra trong khoảnh khắc.
Bỗng đâu...
Phía sau cô bé, một con ngựa bất kham phi như bay tới!
Lâm Quán Quán hoảng hồn!
“Cẩn thận!” Nhân viên phim trường hét lên, “Ngựa bị hoảng sợ, mau chạy đi!”
Với tốc độ chạy này, chỉ sau vài giây là cô bé sẽ nằm dưới vó ngựa!
Đầu Lâm Quán Quán vắng lên một tiếng “ong”, cô không kịp nghĩ ngợi, lao tới như tên bắn, với tay ôm chặt cô bé, thuận đà lăn tròn!
"Bich..."
Lực va đập rất lớn, đầu đập mạnh vào tường, trước mắt Lâm Quán Quán tối sầm lại, ngất lịm đi.
Trước khi rơi vào hôn mê, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, còn chưa kịp trả thù, không thể đứt điện dễ như vậy được.
“Máu! Chảy máu rồi!” Tiêu Tâm Can nằm gọn trong vòng tay che chở của Lâm Quán Quán không mảy may thương tích, cô bé ngẩng lên nhìn thì thấy đầu Lâm Quán Quán bê bết máu, cô nhóc sợ hãi khóc rống lên, “Cô ơi! Cô ơi cô đừng chết! Cô còn phải làm mẹ của Tâm Can cơ mà!”
Cả đám nhân viên phim trường vây lại.
“Chảy máu rồi, mau tìm người tới đi!”
“Tìm ai, gọi cấp cứu nhanh lên!”
Có người định bế Lâm Quán Quán, cô nhóc hệt như con sư tử con giận dữ, mắt đỏ lừ đẩy mọi người ra xa, “Không được đụng vào mẹ cháu! Không ai được đụng vào mẹ cháu!”
Đúng lúc này, Tiêu Diễn đột nhiên xô đám đông ra, chia tách thành một lối đi, Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng sải bước đi tới.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, mắt cô nhóc lập tức đỏ hoe, “Bố ơi...”
“Đừng sợ! Sẽ không có chuyện gì đâu!”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày nhìn Lâm Quán Quán đầu bê bết máu, cúi người, bế xốc cố lên!
Tiêu Diễn tròn mắt!
Kiểu bế công chúa!
Người quá xa sạch sẽ như ông anh trai mà lại bề một người đang chảy máu kiểu bế công chúa!
Lại còn là phụ nữ!
OMG!
Ông anh trai như cây đại thụ bằng sắt cuối cùng đã sắp ra hoa rồi sao!