Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 333: Cuối cùng Cung Âu cũng tỉnh táo



Editor: Yuhina

"Phong Đức"

Cung Âu nắm lấy cổ áo Phong Đức, kéo ông đến trước người mình, một đôi mắt đỏ au trừng ông, "Ông nói xem, liệu cô ta có giết chết Thời Tiểu Niệm sau đó phân thây vứt xác hay không "

"Sẽ không, thiếu gia, ngài bình tĩnh một chút." Nếu như Mona tiểu thư thật sự là kẻ chủ mưu bắt cóc Thời tiểu thư, thì vào lúc này cô ta nên lấy quân bài ấy ra để uy hiếp thiếu gia, thế nhưng có thể Mona cũng không biết Thời tiểu thư ở nơi nào.

"Nhất định là cô ta đã giết Thời Tiểu Niệm Phong Đức, cô ta đã giết chết Thời Tiểu Niệm, cho nên hiện tại cô ta không thể giao ra được" Cung Âu gầm lên, âm thanh đang run rẩy, mang sự hoảng sợ không cách nào che giấu, siết chặt cổ áo Phong Đức.

Thời Tiểu Niệm chết rồi, vậy hắn phải làm sao bây giờ

Phong Đức ngơ ngác nhìn Cung Âu trước mắt, tinh thần của thiếu gia đang bị rối loạn, còn chưa điều tra rõ ràng đã nhất quyết nghĩ Thời tiểu thư bị hại, những chuyện này trước đay chưa từng xảy ra.

Thời tiểu thư bị bắt cóc, việc này lại đả kích lớn đến thiếu gia như vậy sao

Giống như lý trí của thiếu gia cũng bị cướp theo vậy, nếu là bình thường, thiếu gia nhất định có thể suy xét việc này không phải do Mona tiểu thư làm, nhưng bây giờ…

Thiếu gia vốn bị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cảm xúc lại dễ bị kích thích, Phong Đức rất lo lắng.

Phong Đức dùng sức cố nới lỏng tay Cung Âu khỏi cổ áo của mình, đứng ở nơi đó lo âu nói rằng, "Thiếu gia, ngài cần phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy đi, để tôi nảo nhà bếp chuẩn bị một chút gì đó cho ngài ăn."

Chuyện xảy ra mới có ba ngày, thiếu gia không thèm quan tấm tới thứ gì, ngoại trừ uống nước thì chưa từng ăn gì.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Thời tiểu thư không chết, thiếu gia đã ngã xuống trước tiên.

"Tôi không ăn" Cung Âu tàn nhẫn mà đẩy ông một cái, hai mắt đỏ ngầu, "Không tìm được Thời Tiểu Niệm, cái gì tôi cũng không ăn"

"Thiếu gia, ngài cần phải tin tưởng tôi, Thời tiểu thư là người may mắn trời cao sẽ bảo vệ cho cô ấy, chắc chắn sẽ không có chuyện." Phong Đức phải đảm bảo với hắn.

Nghe vậy, Cung Âu trừng mắt về phía ông, nhìn ánh mắt kiên định của ông, lúc này lông mày mới giãn ra được một chút.

Đúng.

Thời Tiểu Niệm sẽ không chết.

Cô ấy từng gặp phải nhiều chuyện như vậy cũng không chết, cô ấy sẽ không dễ dàng chết như vậy, sẽ không.

"Tôi phải đi tìm cô ấy"

Hắn muốn tìm Thời Tiểu Niệm.

Hắn muốn tìm cô, chắn chắn cô đang chờ hắn, cô đang chờ hắn đến cứu.

"Thiếu gia"

Cung Âu nhanh chân rời đi, mãi cho đến khi đi tới cửa thư phòng, hắn dùng sức đẩy cửa ra, ngồi vào trước bàn đọc sách hình vòng cung.

Trên màn hình desktop đều là tư liệu hình ảnh giám sát.

Có hình ảnh ở bệnh viện.

Cũng có video giám sát sau khi phục hồi lại hệ thống giám sát cuả thành phố.

Cung Âu ngồi trước máy vi tính, đôi bàn tay thon dài múa trên bàn  phím, đem màn hình máy vi tính chia làm làm bốn góc, đôi mắt nhìn chăm chú vào những video giám sát này, hi vọng có thể tìm ra một chút manh mối gì.

Nhưng hắn không tìm được.

Cái gì hắn cũng không tìm được, hắn chỉ nhìn thấy Thời Tiểu Niệm bị người ta bắt đi, hắn không tìm được một điểm manh mối nào.

Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác thất bại, hắn chưa từng nếm trải cảm giác thất bại như thế.

Thời Tiểu Niệm mất tích.

Ba ngày

Ròng rã ba ngày mà cái gì hắn cũng không tìm được

Đôi mắt Cung Âu dữ tợn trừng mắt nhìn màn hình, không ngừng lặp lại đoạn video Thời Tiểu Niệm bị bắt đi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô ngất đi.

Ngực đau như bị dao đâm.

Cái gì hắn cũng đều không làm được, hắn không tìm được cô, ngay cả cô sống hay chết hắn cũng không biết.

Hắn nên làm gì bây giờ, Thời Tiểu Niệm đang chờ hắn, hắn nhất định phải tìm được cô, nhất định phải tìm được, nhưng cái gì hắn cũng không thấy.

Cung Âu thống khổ vò mái tóc, không tìm được một chút manh mối nào, trong thân thể như có một trái bom đang chờ phát nổ, hắn nắm lấy bàn phím tàn nhẫn mà ném xuống đất.

Hắn đứng lên, quay người đi về một hướng khác.

Phong Đức bưng khay thức ăn đi vào, thấy thế vội vàng đuổi theo, Cung Âu đang đi về phía phòng phát hiện nói dối.

Cung Âu đẩy cánh cửa nặng nề ra.

Bên trong là một căn phòng lớn, Mona đang xụi lơ nằm ở trên ghế phát hiện nói dối, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng, gò má như hõm vào, sắc mặt tái nhợt, cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, không hề có một chút khí lực nào, ai nhìn vào cũng không nhận ra người đang nằm ở đó là mọt đại tiểu thư cao ngạo luôn mang theo ánh hào quang.

Mấy vệ sỹ đứng ở bên cạnh, đang quay về phía Mona dò hỏi, "Cô mang Thời tiểu thư đi đâu,  chỉ cần cô nói ra, Cung tiên sinh sẽ thả cô"

Chưa dứt lời, thấy Cung Âu đi vào, đám vệ sỹ đều ngừng hỏi dò.

Phong Đức nhìn Cung Âu hùng hổ vọt vào, trong lòng thầm nghĩ không ổn, nhưng đã không ngăn cản kịp, Cung Âu xông tới, đi tới phía Mona đang nằm trên ghế trước phát hiện nói dối, từ trên cao nhìn xuống mà trừng mắt về phía cô ta, "Người phụ nữ bụng dạ khó lường, nói, Cô giấu Thời Tiểu Niệm ở đâu"

Cơ thể Mona bị hắn nắm lấy, không hề có sức chống đỡ, nhìn mặt hắn, nước mắt của Mona  lập tức tuông rơi, "Tôi không bắt cóc cô ta. Cung Âu, anh phải tin tưởng tôi."

Âm thanh nàng của cô ta khàn khàn.

"Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa" Cung Âu tàn bạo trừng cô ta, "Tôi muốn cô nói, Thời Tiểu Niệm ở nơi nào, nói "

Bị người đàn ông mà mình yêu chất vấn, ba ngày qua ngủ cô ta cũng không được ngủ, ăn cũng không thể ăn, cái cảm giác này quá khó chịu.

Mona bi thương mà nhìn hắn, "Cung Âu, anh đối xử với tôi như thế, không sợ gia tộc Lancaster à"

Cô một đại tiểu thư chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

Cô còn chưa làm gì Thời Tiểu Niệm, cứ như vậy, nếu như đúng là cô sai người bắt cóc Thời Tiểu Niệm, Cung Âu thật sự sẽ giết chết cô đi

"Gia tộc Lancaster" Cung Âu cười nhạo, đôi mắt âm lệ, tràn ngập sát khí, cắn răng nói, "Mona tôi cho cô biết, Thời Tiểu Niệm hặp phải chuyện bất trắc gì, tôi sẽ cho người xẻo từng miếng thịt trên người cô ra, tôi sẽ ném những miếng thịt đó cho chó ăn, tôi sẽ để cho cô tự mình nhìn thấy những miếng thịt của mình bị chó ăn "

Tiếng nói của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, cả người như hóa thành ma quỷ.

Mona bị những câu nói độc ác của hắn hù dọa, bi thương mà hoảng sợ mà nhìn hắn.

Cô nghĩ, chuyện như vậy mà hắn có thể làm được, hắn thật sự quá đáng sợ.

"Tôi không có, tôi không làm." Mona dùng hết khí lực liều mạng lắc đầu, "Tôi thật sự không cho người bát cóc cô ta, Cung Âu, anh phải tin tưởng tôi, tôi không có"

Cô là bác sỹ tâm lý, cô biết chấp niệm của Cung Âu với Thời Tiểu Niệm rất sâu, thế nên cô không ngu đến mức động thủ vào lúc này.

"Tôi không thể chờ được thời gian dài như vậy, tốt nhất là cô nên cầu khẩn cho Thời Tiểu Niệm bình an trở về, mười ngày, tôi sẽ đợi thêm mười ngày, nếu đến lúc đó Thời Tiểu Niệm không trở về, tôi sẽ giết cô"

Cung Âu nghiến răng nghiến lợi mà quát lên, đôi mắt đỏ ngầu tàn bạo mà trừng cô ta, nặng nề vứt cô ta vào trong máy phát hiện nói dối.

"Ầm"

Mona bị vứt trở lại một cách thô bạo, cảm giác xương cốt của mình như bị vớ vụn.

Hắn có thể làm đến mức đó sao, Thời Tiểu Niệm vừa mất tích đã đem cô tra tấn thành như vậy

Hắn dựa vào cái gì.

Cô yêu hắn không thể ít hơn so với Thời Tiểu Niệm, thời gian cô yêu hắn dài hơn, tại sao hắn có thể đối xử với cô như vậy, tại sao có thể.

Quát Mona xong, Cung Âu quay người rời đi.

Phong Đức gọi cũng không gọi được, chỉ có thể theo hắn rời đi, trên tay vẫn còn bưng khay thức ăn, "Thiếu gia, ngài nên ăn chút gì đi, nếu không cơ thẻ ngài sẽ không chịu được."

"Lăn"

Cung Âu điên cuồng mà quát lên.

Hắn trở lại phòng ngủ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn trừng mắt về phía cây dương cầm tam giác, không còn bóng người mảnh khảnh ngồi ở trước cây dương cầm, dùng hai ngón tay đàn ‘Lúc nào cũng niệm niệm’.

đàn ngắt quáng, nhưng rất êm tai.

Giường lớn trống rỗng, không có người hắn thích ngồi ở trên giường, mỉm cười nhìn hắn, nói, "Cung Âu, mau tới đây, xem ngày hôm nay em học  tiếng Pháp như thế nào."

Không có.

Không có ai ở đó.

Cung Âu nhìn tất cả các ngóc ngách trong phòng, mỗi một dây thần kinh trong thân thể  đều đang căng thẳng, khiến cho hắn thống khổ không chịu được.

Hắn đứng bên cạnh cây dương cầm, cả người chậm rãi dựa vào cây dương cầm, ngồi xuống dưới đất, trên mặt là sự chán chường vô tận.

Thời Tiểu Niệm, em trở về đi.

"Tôi không mâu thuẫn, em trở về đi." Cung Âu dựa lưng vào cây dương cầm, mới có ba ngày mà gương mặt đã trở nên hốc hác, thì thầm nói.

Trở về đi.

Cái gì hắn cũng sẽ không nghĩ đến nữa, mặc kệ dung mạo của cô giống ai, mặc kệ thân thế của cô như thế nào, mặc kệ ai muốn lấy mạng của cô, hắn chỉ cần cô ở bên người.

Chỉ cần có cô là đủ rồi.

Hắn cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương cô nữa, sẽ không bao giờ.

Hắn sai rồi, Thời Tiểu Niệm.

Phong Đức đứng ở cửa, khe khẽ hé một khe nhỏ để nhìn vào, chỉ thấy Cung Âu ngồi dưới đất, thân hình càng ngày càng gầy gò.

Ba ngày nay, ngay cả nước thiếu gia cũng uống rất ít, cứ duy trì như vậy chỉ sợ cơ thể sẽ mất nước.

Khi Thiếu gia cố chấp thì sẽ không nghe lời của bất kỳ ai.

Trước đây có Đại thiếu gia, sau này có Thời tiểu thư, hiện tại hai người kia một người chết một người mất tích, không còn ai có thể khuyên thiếu gia nữa.

Phong Đức không tiếng động mà thở dài, quay người rời đi.

Cung Âu ngồi dưới đất lưng dựa vào cây đàn dương cầm, vẻ mặt hoang mang, ánh mắt vô hồn mà nhìn về phía trước, lông mi thật dài khép hờ, che khuất tầm mắt của hắn.

Suy nghĩ trong đầu cứ loạn hết cả lên.

Không biết có phải do mấy ngày nay không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ hay không, dẫn đến thân thể không còn chút linh hoạt nào, cơ thể hắn càng ngày càng tê dại, hoảng hoảng hốt hốt, Cung Âu nhắm mắt lại rơi vào trong giấc ngủ ngắn ngủi.

"Cung Âu, anh hoang tưởng, tại sao anh còn chưa tới tìm em, anh nói cái gì mà tốt với em, kỳ thực anh chưa bao giờ dịu dàng với em"

Một âm thanh tức giận ghé vào lỗ tai hắn vang lên.

Là Thời Tiểu Niệm.

Cung Âu ngồi dưới đất, mệt đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, âm thanh khàn khàn mở miệng, "Xin lỗi, Tiểu Niệm, anh sai rồi, anh sai rồi."

Hắn biết mình sai rồi.

Hắn không nên đẩy cô ra, không nên làm cho cô thương tâm.

"Anh sai, anh sai thì tại sao không đi tìm em mà còn ngủ ở chỗ này, ai muốn anh, cái thứ vô dụng này,  có thời gian căng thẳng và chán chường thì hảo hảo đi tìm chứng cứ đi, tìm em đang ở nơi nào"

Âm thanh của Thời Tiểu Niệm ghé vào lỗ tai hắn không ngừng mà mắng, âm thanh của cô rất dịu dàng, nhưng khi mắng người thì rất có khí thế.

"Anh không tìm được, xin lỗi."

Cung Âu thấp giọng nói rằng, mang theo sự hổ thẹn.

"Em không muốn nghe lời xin lỗi của anh, anh tỉnh táo lại cho em, Cung Âu anh cứ tiếp tục như thế, em sẽ bị người ta giết đó, em bị bắt làm con tin cũng là do anh làm hại, nên nếu em chết rồi thì em sẽ nguyền rủa anh cả đời, tỉnh táo lại đi, có nghe hay không, nhanh tìm được em đi"

Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mắng hắn, hung hăng đến nỗi không giống với cô thường ngày.

Lỗ tai của Cung Âu  đột nhiên tê rần, nhức nhối khiến cho hắn tỉnh lại, hắn mở mắt ra, nhìn phòng ngủ to lớn này, đưa tay sờ sờ lỗ tai, lỗ tai nóng như đang phát hỏa.

Những âm thanh vừa nãy là mộng cảnh sao

Tầm mắt của hắn đột nhiên không còn vẩn đục giống như trước vậy, mà đột nhiên trở nên sáng hơn.

Căng thẳng và chán chường đều vô dụng, nếu hắn không tỉnh táo lại, cô sẽ bị giết.

Cung Âu ngồi dưới đất, yên lặng nhìn khoảng không trước mắt, cả người như đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt thâm thúy, từ dưới đất đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv