Editor: Yu Hina
"Tôirnđang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, em ra đó một lát." Mộ Thiên Sơ nói xongrnliền cúp điện thoại.
"…"
ThờirnTiểu Niệm đứng ngây ra ở tại chỗ, đến nửa ngày mới phản ứng được, cô đẩy cửa rarnvội vã mà chạy ra ngoài.
Côrntừ thang may ra trực tiếp đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Bãirnđậu xe dưới tầng hầm của Thiên chi cảng rất lớn, trống rỗng, Thời Tiểu Niệmrnnhìn chung quanh.
MộrnThiên Sơ đứng ở phía trước chiếc Porsche của hắn hướng về cô phất tay, cô lậprntức chạy tới, vội vàng hỏi, "Đứa bé kia thực sự là Cung Âu "
MộrnThiên Sơ đứng trước mặt cô, ánh mắt đảo qua dừng ở lông mày đang cấp bách củarncô, nụ cười trên mặt có chút ngưng lại, không nói một lời.
"Anhrnnói mau a, việc anh tra được đến cùng có đúng hay không"
ThờirnTiểu Niệm hỏi tới.
MộrnThiên Sơ giật giật môi, giữa lông mày ảm đạm, "Tôi cho rằng, em nghe thấyrntin tức sẽ là hài lòng."
Nhưngrnbây giờ nhìn dáng dấp của cô, không hề có một chút dáng dấp nhảy nhót.
Điềurnnày làm cho hắn không thoải mái.
"Tôirntại sao phải hài lòng"
"Bởirnvì em đã nói, cung Âu tìm tới em là vì hài tử." Mộ Thiên Sơ nói, "Bâyrngiờ, hài tử chân chính của hắn xuất hiện, em chẳng lẽ không nên hài lòng sao, emrncó thể thoát thân không phải sao."
"…"
ThờirnTiểu Niệm bị nói tới á khẩu không trả lời được, ánh mắt ảm đạm hạ xuống.
Đúngrnvậy a, nghe thấy tin tức như vậy không phải cô nên hài lòng sao, cô rốt cục córnthể lớn tiếng mà nói cho Cung Âu, là hắn nhìn nhầm, người hắn muốn tìm căn bảnrnkhông phải cô.
Côrncó thể nói cho Cung Âu, tìm hài tử chân chính của hắn đi thôi, đừng tiếp tụcrnbuộc cô sinh con.
Côrnnên hài lòng.
Nhưngrnbây giờ trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, vậy là sao
"Emrnđang ở đây muốn cái gì" Mộ Thiên Sơ nhìn kỹ cô hỏi.
ThờirnTiểu Niệm môi giật giật, hỏi, "Tôi chỉ muốn biết, tin tức này của anh có chuẩnrnxác không"
"Khôngrnbiết." Mộ Thiên Sơ nói thẳng, "Tôi vốn là quyết định để điều tra xongrntoàn bộ đã rồi sẽ nói cho em biết, nhưng ngày hôm qua"
Nghĩrnđến cái kia hôn ở trong ngõ hẻm tối hôm qua, Mộ Thiên Sơ thật sâu dừng ở bênrnngười cô, nói chuyện dừng một chút.
"…"
ThờirnTiểu Niệm nhìn về hướng khác, không nhìn hắn.
MộrnThiên Sơ sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt, "Tôi lo lắng em lại sẽ nghĩrntới báo cảnh sát xằng bậy, vì lẽ đó tôi quyết định hay là trước nói cho emrnbiết, miễn cho em cho rằng tôi chuyện gì cũng không làm."
"…"
ThờirnTiểu Niệm choáng váng, tay để trong túi nắm chặt, cô đích thật là chuẩn bị kéo Phong Đức cùng đi báo cảnh sát.
Khôngrnnghĩ tới lại đột nhiên xé ra chuyện hài tử đến.
"Córnmuốn cùng đi chứng thực hay không" Mộ Thiên Sơ lui về sau một bước, đưarntay mở cảu xe bên cạnh ghế lái, ánh mắt ôn hòa mà nhìn cô.
"…"
ThờirnTiểu Niệm đứng không nhúc nhích.
MộrnThiên Sơ không có giục cô, cứ như vậy lẳng lặng mà cùng đợi.
Mộtrnlúc sau, Thời Tiểu Niệm từng bước từng bước hướng đi trước, ngồi trên xe củarnhắn.
Trênrnmặt của cô không hề có một chút biểu cảm, thần sắc trong mắt phức tạp, cô khôngrnbiết cô sẽ đối mặt với cái gì.
Trênrnđường, Thời Tiểu Niệm nhớ tới nọi dung bí mật màThời Địch cùng Đường Nghệ ởrnkhách sạn nói.
ĐườngrnNghệ nói mình có thể đánh bạc không bị Cung Âu giết chết, trước lại cùng cô nóirnbóng gió toàn bộ sự tình, biết Cung Âu là vì muốn hài tử
Nóirnnhư vậy lên, sắp xếp tất cả trật tự liền rõ ràng.
Phỏngrnchừng Đường Nghệ là bị chuyện ba năm trước dọa cho phát sợ, sợ sệt Cung Âu, vìrnlẽ đó cho tới bây giờ cũng không dám mạo hiểm ôm con đi ra.
MộrnThiên Sơ vững vàng lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc cô nàng một cái.
Mỗirnmột lần liếc mắt nhìn, hắn đều cảm thấy cô đang dần rời xa hắn.
Tayrnhắn dùng sức mà nắm chặt vô lăng, môi mím chặt, một đôi con ngươi hẹp dài rấtrnsâu.
Nhữngrnviệc này phải giải quyết toàn bộ, còn phải càng nhanh càng tốt.
Bằngrnkhông, hắn liền không thể tìm lại được tất cả mọt thứ trước đây.
Lộrntrình rất dài, Mộ Thiên Sơ đem xe tiến vào vùng ngoại thành, đứng ở trước tòarnnhà hai tầng trắng, trước nhà gieo rất nhiều cây, chính là đang ở dưới ánh mặtrntrời tươi tốt sinh trưởng.
ThờirnTiểu Niệm ngồi trên xe ngẩng đầu liếc mắt một cái, phát hiện cửa sổ tầng hai chínhrnlà vị trí bức ảnh chụp trộm.
Phíarntrước căn nhà là mười vệ sĩ, mỗi người đứng chắp tay, canh chừng toàn bộ đìnhrnviện nhỏ.
MộrnThiên Sơ đem xe dừng lại.
Bọnrnvệ sĩ lập tức nhanh chân đi lại đây, đứng trước xe bọn họ cung kính mà cúi đầu,rn"Thiếu gia."
Bọnrnhọ là người cảu Mộ Thiên Sơ.
ThờirnTiểu Niệm không hiểu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ nhìn cô một chút,rnthanh âm ôn hòa giải thích, "Tôi phái người theo dõi Đường Nghệ hai ngày,rnphát hiện Đường Nghệ thuận lợi lừa gạt Thời Địch một khoản tiền để chuẩn bịrnxuất ngoại, vì lẽ đó tôi liền phái người chặn lại, đưa cô ta giam lỏng ở trongrnnhà."
"…"
Nghernvậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hắnrngiam lỏng Đường Nghệ
"Tôirnlà thật sự muốn giúp em, Tiểu Niệm." Mộ Thiên Sơ yên lặng nhìn cô, "Tôirnkhông phải qua loa nhận lời em, cũng không muốn sống trong cảnh yên bình giảrntạo, tôi có suy nghĩ của chính mình, hi vọng em tin tưởng tôi."
Ngữrnkhí của hắn ôn hòa, không hề có một chút tính chất công kích, cùng cách nóirnchuyện bình thường của Cung Âu tuyệtrnnhiên không giống.
Khiếnrnngười ta không muốn tin cũng khó khăn.
ThờirnTiểu Niệm rõ ràng, nếu như hắn không phải muốn giúp cô, cũng sẽ không ăn nornrửng mỡ điều tra những chuyện này, thậm chí còn vượt qua giới hạn, làm ra loạirnchuyện giam lỏng Đường Nghệ.
"Xinrnlỗi." Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ xin lỗi, âmrnthanh khẽ nói, "Nhưng tôi có thể tự mình tìm hiểu, anh không có lý do gìrngiúp tôi."
Ngàyrnhôm qua ở trong ngõ hẻm nụ hôn đó vẫn ámrnảnh cô.
Côrncũng không muốn cùng với một người đã kết hôn như Mộ Thiên Sơ gặp nhau, chuyện nàyrnvượt qua nguyên tắc cô có khả năng tiếp nhận.
"Lýrndo của tôi chính là tôi muốn giúp em." Mộ Thiên Sơ nói, giọng ôn hòa lộ rarnsự cố chấp, "Em không muốn tôi giúp, tôi cũng không quan tâm."
"…"
"Đirnthôi, đi vào gặp bạn học cũ của em một chút."
MộrnThiên Sơ nói.
ThờirnTiểu Niệm gật đầu, theo Mộ Thiên Sơ đi vào.
Bọnrnvệ sĩ lập tức lên trước mở đường, mở ra cổng vòm cửa lớn màu trắng.
Cănrnnhà được bố trí rất có phong cách của Đường Nghệ, thanh tân, khí tức văn nghệrnkhá dày.
Đirnvào, Thời Tiểu Niệm phát hiện bên trong còn có vệ sĩ, từng người từng ngườirnđứng nghiêm, mặt không hề cảm xúc, tầm mắt cô đảo qua trên kệ để điện thoại, đườngrndây điện thoại đã bị ngắt.
Quảrnnhiên là trạng thái giam lỏng.
Bỗngrnnhiên, một tiếng hài tử khóc nỉ non từrntrên tầng truyền đến.
Hàirntử.
ThờirnTiểu Niệm cảm giác mình như bị cây trâm tàn nhẫn đâm xuống, thân thể có mộtrntrận đau nhức ập đến.
Côrnliếc mắt về hướng cầu thang, bước chân dừng lại.
"Làmrnsao không đi" Mộ Thiên Sơ nhìn hướng về cô.
ThờirnTiểu Niệm mím chặt môi, không nói gì, tiếp tục đi lên lầu.
Trênrnlầu trong phòng khách sạch sẽ; năm, sáu vệ sĩ đứng chắp tay.
Phòngrnkhách, trên ghế salông, Đường Nghệ ăn mặc quần áo bình thường ở nhà, đang ômrnmột đứa bé trai lau nước mắt, tiểu nam hài khóc thét không thôi.
ĐườngrnNghệ có chút luống cuống tay chân, dáng dấp kia hoàn toàn là bà mẹ bỉm sauwxrnbình thường, từ nữ thần lại thành một bà mẹ bình thường, nhìn khiến người tarncảm thấy xa lạ.
ThờirnTiểu Niệm đứng ở nơi đó.
MộrnThiên Sơ đứng ở bên cạnh cô.
"Đượcrnrồi, bé ngoan ngoan, đừng khóc." Đường Nghệ dụ dỗ Tiểu Nam Hài, bỗng nhiênrný thức được không đúng, ngẩng mặt, cùng tầm mắt Thời Tiểu Niệm đối đầu, ĐườngrnNghệ kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía cô, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch,rn"Thời Tiểu Niệm."
"…"
ThờirnTiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
ĐườngrnNghệ vừa nhìn về phía Mộ Thiên Sơ bên cạnh cô, "Là các ngươi giam lỏng tôi."
Hiểnrnnhiên, Đường Nghệ đến bây giờ mới biết là ai giam lỏng mình.
"Đâyrnlà con của cô"
Tầmrnmắt Thời Tiểu Niệm rơi vào người tiểu nam hài đang khóc thét không ngừng, TiểurnNam Hài khoảng hai ba tuổi, khóc đến ngũ quan đều không phân rõ được, tay nhỏrnmũm mĩm thịt vẫn cầm lấy quần áo ĐườngrnNghệ.
Nghernvậy, ánh mắt Đường Nghệ lộ ra ý sợ, đứngrnlên đem Tiểu Nam Hài kéo đến phía sau mình, ngơ ngác nhìn cô, "Cô…"
"Côrnthấy rất kỳ quái tại sao tôi xuất hiện ở đây hả" Thời Tiểu Niệm cườirnlạnh một tiếng, "Tôi cho là cô sẽ không thấy bất ngờ, dù sao có làm một sốrnviệc, liền muốn trả lại, không phải sao"
"Tôirnkhông biết cô đang nói cái gì"
ĐườngrnNghệ hỏi, âm thanh lộ ra một luồng chột dạ.
TiểurnNam Hài phảng phất cũng cảm giác được không đúng, ngừng gào khóc, một mặt hồrnđồ mà nhìn bọn họ.
"Cònrnmuốn nói dối tôi, giả bộ à" Thời Tiểu Niệm nói.
"…"
"Côrnnghĩ là chuyện mình làm thật có thể thần không biết, quỷ không hay à" ThờirnTiểu Niệm hờ hững nói, vừa nói vừa đi hướng về cô ta, "Ba năm trước nhờ sựrngiúp đỡ của cô, em gái tôi hại tôi, còn đem chuyện xấu xa của cô làm vu oan đến trên đầu tôi, để tôirncõng lấy oan ức ròng rã ba năm."
MặtrnĐường Nghệ lần này một giọt máu đều không có, ngơ ngác nhìn cô, "Cô đềurnbiết rồi."
"Tôirnkhông nên biết sao" Thời Tiểu Niệm trào phúng cười lạnh một tiếng, "Tôirnbị các ngươi hại thành như vậy, lẽ nào cô cảm thấy có thể gạt tôi cả đờirnà"
MộrnThiên Sơ không có nói chen vào, vệ sĩ đưa đến một cái ghế.
MộrnThiên Sơ ngồi xuống, một đôi mắt nhìn kỹ lấy Thời Tiểu Niệm, tầm mắt không lệchrnkhỏi nửa phần.
Giúprncô, để có thể nhiều hơn một chút hắn có thể nhìn cô, chỉ cần vậy là hắn thỏarnmãn rồi.
"Khôngrnphải, không phải." Đường Nghệ liều mạng lắc đầu, bên trong đôi mắt trongrnnháy mắt ướt, áy náy nhìn về phía cô, "Xin lỗi, Tiểu Niệm, xin lỗi."
ThờirnTiểu Niệm liếc nhìn cô ta, "Cô đừng khóc, nước mắt của cô sẽ chỉ làm tôirncảm thấy dối trá."
Côrnsẽ không tha thứ.
"Xinrnlỗi xin lỗi."