Thẩm Tinh Không nhìn A Tiến.
Con người này, một chút động cơ cũng không có.
Khuôn mặt tuy vẫn là cái vẻ lạnh lùng mãi không đổi.
Nhưng thực ra, anh cũng không phải là cố ý giả vờ làm cho ngầu.
Chỉ là cứng nhắc thôi.
Thẩm Tinh Không nhìn anh, cô cầm lấy chiếc thìa trong tay anh.
Cô lấy một thìa cơm rồi đưa lên miệng anh, cô nói như ra lệnh: “Mở miệng ra, tôi đút cho anh ăn.”
Mặt A Tiến liền đỏ lên, lúng túng lùi về phía sau.
“Sao thế được!”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, cô đẩy sát chiếc thìa vào miệng anh: “Là tôi hại anh bị thương, ăn đi, tay anh có tiện để ăn đâu.”
A Tiến vẫn ngại ngùng, anh mím môi lại, đơ người ra nhìn cô.
Thẩm Tinh Không uy hiếp.
“Ăn hay không? anh mà không ăn tôi....”
Cô liếc liếc mắt, không nghĩ ra lấy gì để ép anh, chỉ có thể nói: “Anh mà không ăn thì tôi không để yên cho anh đâu, cứ ở đây làm phiền không cho anh ngủ.”
A Tiến nhìn cô, khẽ mỉm cười, anh ngại ngùng mở miệng ra, ngậm lấy miếng cơm.
Thẩm Tinh Không nhìn thấy anh chịu ăn cô liền cười vui vẻ.
Đút cơm xong cô lại múc canh, thổi cho nguội rồi mới đưa lên miệng anh: “Canh này bổ máu đấy, anh mau uống đi, uống vào sẽ có sức lực hơn.”
A Tiến cảm thấy con tim mình đang đập lên thình thịch, anh uống một ngụm canh.
Anh cảm thấy hương vị thơm ngọt của thìa canh đó chạy từ miệng tới khắp các tế bào trong cơ thể.
Anh nuốt ực xuống.
Thẩm Tinh Không lại muốn đút thức ăn cho anh nhưng A Tiến cuối cùng cũng không nhịn được, anh vội vàng lắc đầu: “Cô ăn đi! Tôi không đói nữa! Tôi vừa uống không ít canh rồi.”
Thẩm Tinh Không nhìn miếng thịt mỡ trên thìa cô liền cười.
“Ồ đúng, cái này ăn làm sao được.”
A Tiến nhìn ánh mắt long lanh của cô, đẹp như thể một hòn ngọc.
Những người nhìn cô chắc là sẽ đều yêu đôi mắt này của cô mất.
Nó sáng long lanh và tinh khiết, dường như không hề có bất kì tạp chất gì.
A Tiến cảm thấy cánh tay cũng không còn đau nữa, anh dường như cũng đã nói nhiều hơn, anh nhìn cô cười: “Thịt dùng để xào với rau đều thế này, nữ y tá trưởng phụ trách đồ ăn của tôi rất thích thêm thức ăn vào cho tôi, vì thế đồ ăn bà ấy thêm đều là thịt mỡ, nếu mà còn thừa nhiều thì bà ấy sẽ không vui đâu....”
Thẩm Tinh Không nhìn A Tiến có vẻ rất đồng tình với anh.
Anh nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng anh cũng là một soái ca đúng nghĩa kiểu truyền thống.
Cái độ tuổi đó của y tá trưởng, chắc là thích nhất người như anh.
Thẩm Tinh Không nhìn anh chớp chớp mắt rồi cô lấy chiếc khăn tay ra, cười cười chọn những miến thịt mỡ đặt vào trong khăn tay: “Cho vào đây giấu đi đem vứt là xong.”
A Tiến nhìn cô chăm chú ngồi chọn thịt mỡ, hai mắt anh ngây ra.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh liền đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
Anh hỏi cô: “Tiểu thư, sao cô không ở trường? Bây giờ là giờ vào học buổi chiều rồi?”
Thẩm Tinh Không vừa nhắc tới trường miệng cô đã chu ra: “Không muốn đi....người ở đó đều không hợp với tôi, tôi không muốn quay về đó nữa.”
A Tiến nhìn cô nheo mày lại: “Thế sao được? Năm sau cô thi đại học rồi, nếu tiên sinh biết cô trốn học thì anh ấy nhất định sẽ trách mắng cô đấy, cô....”
Còn chưa nói hết liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó là tiếng cửa được mở ra, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên: “Vũ tiên sinh, tôi tới rồi! Tôi tới để giúp anh kiểm tra vết thương.”
A Tiến nhìn Thẩm Tinh Không, anh vội nói: “Chào y tá trưởng!”
Thẩm Tinh Không nét mặt căng thẳng, cô vội vàng gói chiếc khăn tay lại, nhanh chóng....
Cho nó vào trong túi quần.
A Tiến nhìn cô đang chau mày lại với nét mắt đau khổ.
Anh không nhịn được cười.
Nhìn cô, anh lại cảm thấy những phiền khổ trong cuộc sống, hóa ra cười một cái lại trở thành một việc rất đơn giản.
Y tá trưởng nhìn Thẩm Tinh Không ngồi bên cạnh A Tiến, bọ dạng hai người dường như rất thân thiết, bà ta nhìn tiểu cô nương này từ đầu tới chân rồi hỏi: “Cô là em gái của Vũ tiên sinh?”
Thẩm Tinh Không nhìn bà ta, nghĩ tới việc bà ta ép A Tiến ăn thịt mỡ cô liền ngẩng cao mặt lên rồi khoác tay vào A Tiến và nói: “Cháu là bạn gái anh ấy.”
Y tá trưởng và A Tiến đều cùng đơ người ra.
Cuối cùng, y tá trưởng cũng không còn tâm tư đâu mà thêm đồ ăn cho A Tiến nữa, chỉ đơn giản đeo tai nghe vào và nghe nhịp tim cho anh.
Thẩm Tinh Không bỏ tay anh ra rồi hức một tiếng: “Tôi thấy cô y tá trưởng này chắc là muốn giới thiệu con gái cho anh! Nhìn xem tôi đã cắt bỏ ý định đó của bà ấy rồi.”
A Tiến mím môi lại, cúi đầu xuống che giấu đi ánh mắt lúng túng.
Chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Tinh Không.
Cô kéo túi quần ra, mặt nhăn lại nhìn những miếng thịt mỡ chạy ra từ chiếc khăn tay rồi dính hết vào túi quần cô.
A Tiến thấy vậy liền cười, đưa tay lấy giấy ăn nhặt hết những miếng thịt mỡ đó đi.
Thẩm Tinh Không cúi đầu nhìn anh dùng một tay làm việc với bộ dạng rất chăm chú, hình ảnh đó rất mê hoặc người khác.
Giây phút đó, cô nghĩ trong lòng, cảm thấy xin lỗi với những việc mình đã làm ra.
Sau này, cô sẽ không bắt nạt A Tiến nữa.
Anh là một người tốt như vậy, sao cô lại cứ phải gây phiền phức cho anh?
Đúng là đáng ghét mà!
Cô khẽ khàng đưa tay ra ôm lấy cánh tay của A Tiến, đầu cô dựa lên vai anh, sống mũi cay cay.
“A Tiến, xin lỗi.....”
A Tiến rùng mình một cái, bàn tay anh cứng đơ lại bất động.
Thẩm Tinh Không dựa vào bờ vai vững chắc của anh, cô khẽ thút thít mũi.
“Tôi luôn lấy anh ra để trút giận, tôi hại anh bị thương, anh không trách tôi à?”
A Tiến hít thở cũng thấy khó khăn, anh cúi đầu xuống nhìn cô, thần sắc cô không có chút gì là thừa thãi, cô chỉ đơn thuần là cảm thấy áy náy và có lỗi.
Hoặc là, nếu có thì đó giống như là sự dựa dẫm vào một người anh lớn tuổi hơn.
Anh rút cánh tay mình ra một cách cứng nhắc.
Anh khẽ vỗ nhẹ vào vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ trách cô cả....”
Thẩm Tinh Không vẫn dựa vào anh thêm một lúc, cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi không ít, rời khỏi bờ vai anh, cô hỏi rất nghiêm túc: “A Tiến, anh nói cho tôi biết anh tên là gì? Lúc nãy người ta còn cười tôi, y tá nói với tôi ở đây không có ai họ A cả!”
A Tiến nhìn bộ dạng nghiêm túc đó của cô, dường như cô đang nói tới chuyện gì lớn lắm, anh cúi đầu liếc nhìn cô rồi nói: “Vũ Tiên Tiến....không được cười.”
Thẩm Tinh Không nghe thấy liền ngậm miệng nín cười.
Cái tên này vừa nghe đã biết là được đặt bởi một gia đình cách mạng nghèo khổ.
Cô nhìn anh, hai mắt long lanh ọng nước, cô nói nghiêm túc: “Không cười anh, không cười. Gọi anh là Vũ Tiên Tiến vậy thì gọi tôi là Thẩm Lạc Hậu được rồi. Có điều, gọi là A Tiến vẫn cảm thấy rất ngầu....”
A Tiến nhìn khuôn mặt đỏ lên của cô, cô khẽ thở dài một tiếng.
Trong ánh mắt anh có thứ cảm xúc gì đó hiện lên dường như không khống chế được.
Thẩm Tinh Không đặt tay lên vết thương trên cánh tay anh, nói nói suýt xoa: “Anh chảy nhiều máu quá...để tôi đi hiến cho anh một ít máu, bổ sung vào phần máu đã bị mất vì tôi.”
A Tiến cảm thấy cô thật ngốc, đang định gọi cô lại thì liền thấy Thẩm Tinh Không vỗ vào vai anh rồi quay người chạy ra cửa, chạy tới cửa cô lại quay đầu lại, nhìn anh nói rất trịnh trọng: “A Tiến, xin lỗi.”
Anh nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, cả người anh bất động như một bức điêu khắc hồi lâu.