A Tiến bắt đầu thể hiện sự tức giận lên nét mặt, anh liếc mắt lườm Tưởng Thu Muội một cái, cô ta liền bị dọa cho sợ hãi, co rúm người lại lùi về ghế sô pha không dám nói thêm gì nữa.
A Tiến đưa tay ra kéo Thẩm Tinh Không, Thẩm Tinh Không nhìn Tưởng Thu Muội bị dọa cô liền thấy không vui, cô hất tay anh ra: “Anh đủ chưa hả? Anh có biết thân phận của mình là gì không? anh chỉ là một tên vệ sĩ thôi, dựa vào cái gì mà mệnh lệnh cho tôi? Tôi cứ ở đây đấy anh làm được gì nào!”
A Tiến mím chặt môi, cúi đầu xuống nhìn cô, hai mắt sâu như biển.
Bầu không khí có chút lúng túng, một nam sinh đã rời đi đột nhiên quay lại, vỗ tay vào vai Tưởng Thu Muội, cười ha ha rồi rót một ly rượu: “Vị đại ca đây, đừng tức giận nữa, mọi người đều cùng nhau chơi vui vẻ thôi mà! Có điều nếu như anh muốn đưa Tinh Không về nhà vậy thì đưa đi, nhưng ly rượu này anh phải để cho tôi mời Tinh Không, chúng tôi còn chưa được chơi vui vẻ với cô ấy mà cô ấy đã đi rồi, thật đáng tiếc có đúng không nào?”
Thẩm Tinh Không nhìn ly rượu đó, cô còn chưa kịp động đậy đã thấy A Tiến cướp lấy và một ngụm uống hết.
Nam sinh đó cười híp mắt lại, cúi đầu xuống cùng với Tưởng Thu Muội giao tiếp bằng ánh mắt, Tưởng Thu Muội lập tức hiểu ra liền cười cười rồi kéo tay Thẩm Tinh Không: “Cậu ngồi xuống đã, tớ nói với cậu vài câu rồi hãy đi, A Tiến, anh cũng ngồi xuống đi, anh xem bọn họ cũng không làm gì có đúng không? anh không cần lo lắng.”
A Tiến không động đậy, đứng ở bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn mấy cậu ấm cô chiêu đứng ở đó.
Tưởng Thu Muội ghé sát vào tai Thẩm Tinh Không: “Tối nay cậu cho bọn tớ mượn vệ sĩ của cậu đi....bọn tớ cho ít thuốc vào trong rượu của anh ấy.... he he, lát nữa anh ấy sẽ không còn là A Tiến mặt lạnh như tiền nữa....”
Thẩm Tinh Không hít thở một hơi, cô nhìn Tưởng Thu Muội, thấp giọng nói: “Cậu đã cho cái gì vào rượu anh ấy?”
Tưởng Thu Muội khẽ cười: “Thì là cái thứ giúp cho đàn ông hưng phấn ấy.... chẳng phải là cậu ghét anh ấy à, tối nay chúng ta sẽ xử lý anh ấy, nếu anh ấy mà còn hung hãn tớ gọi mấy chị em chơi cùng anh ấy, đảm bảo ngày mai anh ấy sẽ xấu hổ muốn chết, chụp mấy bức ảnh sau này bảo anh ấy làm gì anh ấy sẽ làm cái đó.”
Thẩm Tinh Không hơi thở không được ổn định, cô nắm chặt hai tay lại: “Làm cái gì? Chụp ảnh gì?”
Tưởng Thu Muội vỗ tay vào vai cô: “Cậu đi đi, yên tâm, không chết người đâu mà lo, như thế là còn nhẹ với anh ấy đấy.....cậu nhìn mấy người đẹp đây xem, đều thật lòng muốn chơi cùng anh ấy đấy, người chịu thiệt là người của chúng ta ấy chứ.....lát nữa cậu từ mình về nhà nhé, hay để tớ gọi tài xế của tớ đưa cậu về cũng được, đi đi, để A Tiến đấy tớ xử lý.”
Thẩm Tinh Không quay đầu nhìn A Tiến, phát hiện mặt anh hơi đỏ lên rồi. Tưởng Thu Muội đột nhiên lớn tiếng nói: “Tinh Tinh muốn đi nhà vệ sinh à? Vậy thì anh A Tiến đợi một chút nhé, em cùng với cô ấy đi vệ sinh, quay lại thì hai người về.”
A Tiến nhìn Thẩm Tinh Không bị Tưởng Thu Muội kéo rời đi, anh rất muốn đi theo nhưng một cô gái vội vàng ngăn anh lại, cười: “Soái ca, anh đi theo làm cái gì? Nhà vệ sinh nữ anh cũng không vào được, ngồi xuống đi mà, bọn họ cũng có ăn thịt anh đâu mà anh sợ!”
A Tiến không ngồi xuống, anh đứng nhìn theo phía Thẩm Tinh Không rời đi.
Đưa Thẩm Tinh Không ra tới cửa, Tưởng Thu Muội tìm tài xế của mình tới, đẩy cô lên xe, rồi nhìn cô cười và nói cố: “Đợi đấy xem nhé, tớ nhất định sẽ xử lý đẹp cái tên vệ sĩ của cậu. Cậu về nhà tắm rửa đi cho thoải mái, hoặc là bảo tài xế đưa cậu đi mua bộ quần áo khác, uống ít trà nóng vào để giải rượu, chú Hai cậu sẽ không phát hiện ra đâu.”
Thẩm Tinh Không nhìn cô bạn, đang định nói gì đó thì cửa xe đã đóng lại. Chiếc xe sau đó liền được khởi động, cô vội vàng thò đầu ra khỏi cửa xe, chỉ nghe thấy Tưởng Thu Muội bảo cô yên tâm, sẽ không xảy ra án mạng đâu....
Thẩm Tinh Không ngồi trên ghế, cô nheo mày lại, cầm đồng phục ra thay.
A Tiến.....
Anh chàng đó, ai mà anh là con chó chạy của Thẩm Chi Diệu chứ!
Thẩm Tinh Không nhìn thấy anh bảo vệ Thẩm Chi Diệu vô điều kiện là cô lại thấy tức, nhưng đêm nay.....
Nhìn mấy cô gái đó dường như chơi quen rồi, bọn họ lại còn hạ thuốc với A Tiến nữa....
Thẩm Tinh Không cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, cô thò đầu ra ngoài cố hít thở không khí bên ngoài cửa sổ, muốn giải tỏa đi cảm xúc không nên có lúc này.
Mặc kệ anh! Cho anh một bài học, để anh đừng có muốn làm gì thì làm!
******
Tại quán bar.
A Tiến đứng đó, anh cảm nhận thấy rõ ràng máu trong người như đang sôi lên, cơ thể bắt đầu nóng rực.
Anh hít thở thật sâu, nhìn một mình Tưởng Thu Muội quay về, anh nheo mày lại: “Tiểu thư nhà chúng tôi đâu?”
Tưởng Thu Muội cầm lấy một điếu thuốc từ người bên cạnh ra hút, nhìn anh: “Tinh Không nói cô ấy cảm thấy không thoải mái nên em đã bảo cô ấy lên phòng ở trên tầng nằm nghỉ rồi, anh có muốn đi lên xem thế nào không? hình như cô ấy còn nôn nữa!”
A Tiến không che giấu sự tức giận, anh nghiến răng lại nhìn chằm chằm Tưởng Thu Muội: “Ở phòng nào?”
Tưởng Thu Muội biểu thị cho mấy cô gái đi theo, cô dựa vào người A Tiến: “305, phòng ở đây cũng là phòng hạng sang đấy, không kém gì khách sạn đâu, ngủ cũng rất thoải mái.”
Mấy cô gái nghe thấy vậy đang cười thầm trong bụng.
A Tiến cảm thấy hai tai mình đang giật và nóng ran lên, anh nhanh chân đi lên lầu, thoát khỏi đám người ồn ào, anh bước chân lên cầu thang, nhìn Tưởng Thu Muội đang đuổi theo mình, anh nói cảnh cáo: “Tinh Không không cùng một hạng người với cô, sau này cô đừng đưa cô ấy tới những nơi thế này, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Tưởng Thu Muội nhướn nhướn mày, nhìn bộ dạng của anh khi nổi nóng cũng rất ngầu: “Ồ, lại còn Tinh Không? gọi cũng thân mật nhỉ!”
A Tiến không quan tâm tới cô ta, anh nhanh chân đi tới trước cửa phòng 305, anh đá cửa ra đi vào trong.
Đi vào phòng trong cùng cũng không nhìn thấy Tinh Không, anh bắt đầu phẫn nộ, anh quay đầu lại nhìn người phía sau.
Tưởng Thu Muội ở phía sau lưng anh đã cởi chiếc áo ba lỗ trên người ra rồi.
Hai mắt A Tiến hoa đi, anh đưa tay lên trán giữ lại cố lấy lại sự tỉnh táo.
Tưởng Thu Muội tiến lên phía trước, cô ta ưỡn ngực ra ghé sát vào người anh, đưa tay vòng vào eo anh thấp giọng nói: “A Tiến, em thích anh từ lâu lắm rồi, sao anh chẳng quan tâm gì tới em thế....”
A Tiến giằng tay cô ta hất ra, gầm lên: “Tinh Không đâu?”
Tưởng Thu Muội suýt nữa thì ngã, cô ta hức một tiếng: “Đồ khúc gỗ thối tha! Tinh Không sớm đã rời đi rồi! Cô ấy cảm thấy anh thật phiền phức anh có biết không hả? Cô ấy đang đùa anh đấy! cô ấy biết bọn này muốn xử anh nên sớm đã đi rồi!”
A Tiến cảm thấy mọi đồ vật đều biến thành hai rồi, bước chân anh loạng choạng bước ra ngoài cửa, anh nghiến răng lại: “Tôi không muốn ra tay với bạn của tiểu thư, nếu không muốn ăn đòn thì cút hết ra.”
Tưởng Thu Muội cười lạnh lùng, ra hiệu cho một cô gái khóa cửa lại, cô ta giơ tay lên ngắm nghía những móng tay được cắt gọt cẩn thận rồi nói: “Không ra ngoài được rồi A Tiến, anh dám đi em sẽ cáo anh tội cưỡng hiếp! Ngoan ngoãn nằm xuống, chúng ta qua đêm nay thì em sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh thích anh sao anh lại không hiểu nhỉ?”
A Tiến nắm chặt hai tay thành nắm đấm, anh không nể tình nữa, đưa tay lên đẩy cô gái đang cản đường anh sang một bên.
Tưởng Thu Muội thấy vậy, cuối cùng cũng không nhịn được cơn tức giận cô ta liền xông tới, nhảy lên lưng A Tiến, kẹp tay vào cổ anh: “Anh không đi nổi đâu! Anh đã uống loại thuốc đó rồi nếu không đụng vào con gái thì sẽ bí bách tới chết mất!”
Loại thuốc đó đúng là rất mạnh, A Tiến có thể chịu đựng được việc dính đạn mà không cần thuốc mê nhưng không chống lại được sự khốc liệt của loại thuốc này. Anh cảm thấy hai chân mình dường như không còn chút sức lực nào, anh cố hít thở một hơi thật sâu nhưng cuối cùng hai chân vẫn khụy xuống dưới đất.