Lục Diễn Trạch đặt hai tay lên vai Thẩm Tinh Không, anh nói: “Không nói tới cái đó nữa, ngày mai anh mới đi, hôm nay anh muốn ở bên em.”
Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi mắt xuống, cô biết ý của Tiểu Trạch Nam trong câu nói tiếng trung đó, ông ta bảo Lục Diễn Trạch giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cũng là để nói với cô rằng cô chính là người cần được giải quyết.
Thẩm Tinh Không trùng hai vai xuống, trong lòng cảm thấy tức giận, khi cánh cửa thang máy mở ra, cô nhìn bầu trời ảm đạm ngoài kia, cô cười lạnh lùng: “Trời mưa rồi, không có nơi nào có thể đi cả. Tiểu Trạch thiếu gia, để giải quyết những việc không cần thiết mà bị dính bẩn thì không đáng đâu.”
Lục Diễn Trạch biết cô đang tức giận rồi, anh kéo tay cô đi ra, bảo cô đợi một chút, tự anh chạy tới quầy phục vụ.
Thẩm Tinh Không mặt sầm xuống, trong lòng cô nghĩ, nếu muốn đi thì mau đi, chẳng lẽ anh còn muốn lần lữa mãi? Càng nghĩ cô càng thấy tức giận, cô nắm chặt tay tới mức móng tay chọc cả vào lòng bàn tay đau nhói.
Khi Lục Diễn Trạch quay lại, anh cầm hai chiếc áo mưa một lần, nhìn cô cười: “Cho em cái màu hông này, anh đã đòi lấy bằng được màu này để cho em đấy.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh khẽ cười, hàm răng trắng đều của anh đẹp tới mức làm cô không muốn rời mắt, cô giả vờ tức giận rồi đẩy tay anh ra: “Ghét nhất là màu hồng!”
Lục Diễn Trạch biết cô lại muốn giận dỗi rồi, anh kéo tay cô đi ra ngoài cửa, nhĩn những hạt mưa tí tách bên ngoài, anh cười rồi bỏ chiếc áo mưa ra, mặc vào người cô chiếc màu xanh da trời còn anh thì mặc lên người chiếc áo mưa màu hông.
Thẩm Tinh Không nhìn một chàng thanh niên cao lớn như anh mặc cái màu con gái đó, cô nhịn cười rồi nói: “Muốn đi thì mau đi đi, đừng có dây dưa lần lữa nữa, anh không cần phải kéo dài thời gian như thế!”
Lục Diễn Trạch kéo tay cô, anh nắm chặt lấy rồi thở dài một tiếng: “Lợn con à, kể cả là mai anh phải đi rồi thì em sắc mặt em có thể vui lên một chút không, sau ngày hôm nay không biết ngày nào mới có thể gặp lại nhau nữa!”
Sống mũi Thẩm Tinh Không cảm thấy cay cay, cô đẩy anh ra: “Không gặp nữa thì không gặp nữa, anh tưởng ai sẽ nhớ anh chứ?”
Lục Diễn Trạch véo véo mũi cô, anh biết cô đang giả vờ nói thế thôi, anh kéo tay cô chạy vào trong mưa: “Em đang tức trong lòng có đúng không? anh đưa em tới khu vui chơi giải trí, em muốn chơi bắn súng thì bắn súng, em muốn hò hét thì hò hét.”
Thẩm Tinh Không chẳng thèm nói chuyện với anh, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô làm cho không nỡ bỏ ra.
Thẩm Tinh Không chẳng mấy khi đi tới khu vui chơi giải trí, rất lâu từ ngày trước cô đã từng đi khi vào ngày lễ thiếu nhi, nhưng đã lâu quá rồi cô cũng chẳng còn nhớ nữa.
Đôi khi cô cũng muốn đi nhưng tình hình hôm nay lại khá đặc biệt, cô cầm lấy cái búa gõ lên đầu con chuột đồ chơi như thể có thù với nó vậy, cô chỉ cảm thấy trong lòng vừa bực tức vừa bí bách rất khó chịu.
Bắn bia cũng không biết đã bắn đi đâu, lúc nào cô cũng chỉ có thua, cuối cùng cô tức giận vứt cả súng xuống, vứt cả mấy thứ đồ lưu niệm đạt được xuống đất. Lục Diễn Trạch nhìn cô cười, xoa xoa đầu cô anh lên tiếng: “Đừng tức nữa, em muốn gì để anh bắn cho em.”
Thẩm Tinh Không nhìn thấy anh là lại thấy tức, cô chỉ tay lên phía con lợn con cao nhất- cao gần bằng người cô rồi nói: “Chính nó, cái khác em không cần.”
Lục Diễn Trạch nhìn theo hướng tay cô chỉ một lát rồi mới ồ một tiếng, anh cầm lấy súng, đứng với tư thế rất oanh liệt đi tới trước tấm bia.
Thẩm Tinh Không còn chưa kịp chế giễu anh câu nào liền nghe thấy tiếng ông chủ ở bên cạnh kêu lên: “Chàng trai trẻ, cậu là dân chuyên nghiệp đấy à! Cậu mà bắn thêm vài nhát nữa có mà chúng tôi lỗ hết.”
Cô nhìn sang, chỉ thấy Lục Diễn Trạch bỏ súng xuống, cười đắc thắng: “Ông chủ, bạn gái tôi thích, xin lỗi nhé.”
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót, cô đón lấy đồ chơi.
Đi chơi một vòng, Thẩm Tinh Không vừa ăn kem vừa nhìn chàng trai bên cạnh đang tay xách nách mang cầm một đống đồ thưởng cô hỏi: “Ba anh dạy anh à?”
Lục Diễn Trạch rút khăn giấy ra lau miệng cho cô và trả lời: “Ừm, những đứa trẻ trong gia tộc anh được rèn luyện từ nhỏ, rất mệt, anh không thích.”
Thẩm Tinh Không nhìn bàn tay anh không giống như bàn tay của những chàng trai ở tuổi này, phía trên đầy những vết chai sạn, ngoài việc cầm bút chắc là do ngày bé được rèn luyện nhiều mà để lại.
Thẩm Tinh Không ăn hết cây kem, cô thấy bụng mình lạnh hết cả đi, chẳng còn hứng thú gì nữa, cô nhìn Lục Diễn Trạch: “Thôi, không chơi nữa, em sợ lát nữa người nhà anh sẽ tìm anh, chúng ta về đi.”
Lục Diễn Trạch nghĩ vài giây rồi anh ừm một tiếng, sau đó cùng cô rời khỏi khu vui chơi giải trí.
Hai người khoác vai nhau đi ra ngoài, dung mạo và sự ân ái của bọn họ làm cho những người đi qua đó cũng phải ngước mắt lại nhìn.
Cơn mưa lớn đột nhiên ập tới.
Mọi người bắt đầu tìm nơi nào đó để trú mưa, Thẩm Tinh Không cũng chẳng có phản ứng gì, cô nhìn những hạt mưa nặng hạt từ trên trời rơi xuống, bầu trời u ám làm cho con tim cô cảm thấy rất nặng nề.
Lục Diễn Trạch nhìn thấy cô đang ngây người ra, anh kéo tay cô chạy điên cuồng.
Đồ chơi cũng vứt lại hết, chiếc mũ của áo mưa cũng tuột ra rồi, hai người nắm tay nhau không ngừng chạy dưới mưa.
Thực ra trong lòng họ đều có những lời muốn nói, cô không muốn anh đi, anh cũng không muốn bỏ lại cô mà đi....
Cũng không biết đã chạy bao lâu, Lục Diễn Trạch cảm thấy Thẩm Tinh Không dường như sắp không còn sức chạy nữa rồi, anh nhìn trạm trú mưa công cộng ở trước mặt, anh kéo tay cô chạy về phía đó.
Khi dừng lại, hai người tuy mặc áo mưa nhưng dường như đều ướt hết cả đi.
Mái tóc của Thẩm Tinh Không ướt sũng nước, nước mưa từ mái tóc chảy xuống mặt, lạnh như vậy cô lại quệt đi, nhưng lau đi rồi mà mặt vẫn như có nước chảy, lúc này cô mới phát hiện bản thân mình đã khóc rồi.
Cô biết anh phải đi, cô cảm thấy bản thân mình như bị bỏ rơi vậy.
Cô không thể quay về chỗ Thẩm Chi Diệu, cô cũng không muốn về nhà, cô vô cùng chán ghét cái bầu không khí lạnh lẽo đó, mấy ngày hôm nay ở bên Lục Diễn Trạch cô mới biết rằng hóa ra bản thân mình vẫn là một người trẻ tuổi, vẫn nên được vui vẻ như vậy. có một người để cô nũng nịu, có một người dỗ dành cô, có một người có thể yêu thương và bảo vệ cô như một đứa con gái....
Cô nghĩ, chắc là do cô thiếu đi tình thương yêu của người thân rất lâu rồi....
Tiếng mưa rơi bồm bộp, cô nhìn thế giới vẫn di chuyển ngoài kia, cô cảm thấy có chút lạnh.
“Đi đi!” Thẩm Tinh Không nắm chặt tay lại, cô nói lạnh lùng: “Em sẽ tự mình về nhà.”
Lục Diễn Trạch đơ người ra, đột nhiên anh kéo cô lại.
Anh nắm chặt lấy cô, anh nói khó khăn nhưng rõ ràng từng câu từng chữ: “Nghe anh nói, nhớ lấy lời anh, tối nay anh sẽ ở bên cha mẹ. Lát nữa anh sẽ đưa em tới khách sạn, tối nay em có gì thì hãy thu dọn đi, chiều ngày mai em đi ra bến tàu đợi anh. Tinh Không, sao anh có thể bỏ em ở lại chứ....em nhớ lấy, ngày mai đợi anh ở bến tàu, trước ba giờ ngày mai anh sẽ kịp tới nơi, anh sẽ đưa em cùng đi, anh không quay trở lại Nhật Bản nữa.”
Thẩm Tinh Không ngả vào lòng anh, cuối cùng cô cũng không kìm nén được nữa mà khóc òa lên: “Anh không quay về, vậy bác gái thì làm thế nào?”
Lục Diễn Trạch ôm chặt lấy cô: “Tối nay anh sẽ nói chuyện với mẹ anh, anh không bỏ mặc bà ấy được nhưng anh cũng không thể bỏ mặc em.”
Trán Thẩm Tinh Không nóng lên, là nụ hôn ấm áp của anh đặt lên trán cô.
Cô ôm anh, cô cảm thấy đây là chỗ dựa duy nhất của bản thân mình.