Lục Diễn Trạch nhìn cô với đôi mắt sáng rực đầy sự hi vọng, anh khẽ mỉm cười vô cùng nhẹ nhàng và âu yếm, anh nói: “Tinh Không, được, trước khi trời sáng anh sẽ đi tìm em, bằng không em cứ phạt anh, anh để cho em bắt nạt anh cả đời cũng được. Nhưng Tinh Không à, để đề phòng ngộ nhỡ có gì xảy ra, nếu như em không nhìn thấy anh thì em hãy đi tìm Thẩm Chi Diệu.”
Thẩm Tinh Không xì miệng một cái, trong lòng vô cùng không muốn tách anh ra.
Lục Diễn Trạch lái chiếc xe vào một ngã rẽ, anh tập trung chọn thời cơ, khi mà anh cảm thấy phù hợp nhất anh nhanh chóng ra mệnh lệnh: “Mau nhảy xuống!”
Thẩm Tinh Không cắn chặt răng, nhảy ra khỏi cửa xe, cơ thể cô rơi xuống một đống cỏ sau đó còn lăn vài vòng nữa.
Lục Diễn Trạch nhìn cô nhảy xuống, hòn đá đè nặng trong lòng coi như cũng được lăn ra.
Đóng cửa xe lại, chân đạp vào chân ga, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh nghe chói tai.
Mấy chiếc xe phía sau nhìn thấy anh như muốn bỏ chạy liền cùng nhau tăng tốc theo, từng chiếc một vòng qua ngã rẽ và đuổi về phía trước.
Khi Thẩm Tinh Không đứng lên từ đống cỏ, cô chỉ cảm thấy cánh tay và khớp chân đau tê đi như bị trẹo.
Cô tìm chiếc đèn pin trong túi, cầm ra bật lên, soi vào khu rừng u ám tối mù mịt, cả người cô dửng hết da gà lên.
Lấy hết dũng khí, cô nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu.
Tiếng bước chân sột soạt làm cho cô muốn khóc, cô không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu lại, chỉ chạy như thể đang bị ma đuổi.
Lục Diễn Trạch lái chiếc xe với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
Mấy chiếc xe phía sau cũng không còn che giấu hành động của mình, tất cả đều đuổi theo anh, muốn bắt kịp anh.
Trong màn đêm tĩnh mịch trên đường quốc lộ tiếng động cơ xe vang lên chói tai, bốn chiếc xe đuổi theo cũng thấy hết sức bất ngờ.
Lục Diễn Trạch vẫn còn lờ mờ nhớ rằng lần trước khi anh tới gần đây, dường như có một cây cầu lớn đang được sửa chữa lại.
Lục Diễn Trạch nhanh trí lái chiếc xe rẽ sang một bên, anh lái thẳng vào con đường đã bị đóng cửa.
Mấy chiếc xe phía sau quả nhiên vẫn đuổi theo anh với tốc độ nhanh làm người khác giật mình.
Lục Diễn Trạch nhìn thấy phía trước dường như có biển báo màu xanh của cảnh sát, anh chẳng thèm quan tâm nhiều, liền đâm thẳng vào và lái tiếp đi.
Mấy chiếc xe phía sau cũng đến ngay sau đó.
Con đường phía trước dường như có ánh sáng, Lục Diễn Trạch nghiến chặt răng lại, hai bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.
Tại thời điểm mà anh nhìn thấy ánh sáng đột nhiên rõ hơn, anh nhanh chóng đạp vào chân phanh, hai tay cầm chắc lấy vô lăng, dường như khi chỉ cách chiếc cầu gãy có khoảng hơn một mét anh liền dừng chiếc xe lại dạt vào một bên.
Mấy chiếc xe phía sau căn bản không kịp để phản ứng lại, tất cả chúng giống như những chiếc bánh trẻo được thả vào nồi, từng chiếc từng chiếc lao qua cây cầu gãy và rơi xuống dưới.
Lục Diễn Trạch ngồi ở đó, một lúc lâu anh không dám động đậy gì, con tim của một chàng thanh niên trẻ như anh phải chịu đựng sự kích động cận kề với cái chết này quả thật là một điều không dễ dàng, anh ngồi dựa lưng vào ghế, trong lòng vẫn sợ hãi anh thở hồng hộc.
Không biết qua đi bao lâu anh mới từ từ khôi phục lại trạng thái bình tĩnh hơn một chút, bàn tay anh nắm chặt lấy vô lăng, cẩn thận rụt rè cho chiếc xe quay đầu lại, rời khỏi cây cầu gẫy.
Lái xe trên đường về, hai bàn tay anh vẫn ướt đẫm mồ hôi và chưa hết run lên.
Ra khỏi con đường ngã rẽ, anh nhìn đường về, do dự một lát, quyết định vẫn đi về phía trước một đoạn, đi đổ xăng trước rồi sau đó gọi cho mẹ anh một cuộc điện thoại.
Những người đó nếu là người của Tiểu Trạch gia thì nhất định không chỉ nhằm vào anh, anh biết bên cạnh mẹ anh có rất nhiều võ sĩ, nhưng lúc này, anh nhất định vẫn phải nhắc nhở mẹ mình chú ý an toàn.
Lái xe đi một đoạn, Lục Diễn Trạch cuối cùng cũng nhìn thấy trạm đổ xăng, anh xuống xe chạy tới bên cạnh cột điện thoại, anh ấn số gọi cho mẹ mình.
Chuông đổ rất nhiều lần, con tim anh dần dần như thắt lại.
Quả nhiên, người làm nhận điện thoại nói với anh rằng phu nhân đi tới căn biệt thự ở bờ biển để tìm anh rồi.
Con tim anh hốt hoảng, vội vàng gọi một số khác, lần này thì chưa được mấy chuông đã có người nhấc máy.
Tiếng sóng biển truyền tới tai anh, ngay sau đó là một giọng nói mang theo cả tiếng cười của một kẻ nói tiếng Nhật hỏi anh: “Phu nhân Mãn Tử có biết bơi không vậy?”
Lúc đó con tim Lục Diễn Trạch vô cùng sợ hãi, anh nghiến răng lại: “Đồ khốn, thả bà ấy ra!”
Mấy người ở đầu dây bên kia đều bật cười, dường như điện thoại được bật loa, Mãn Tử nghe thấy giọng nói của anh, liền dùng tiếng Trung kêu lên với anh: “A Trạch, con mau đi tìm Thẩm Chi Diệu! Anh ta đồng ý với mẹ sẽ bảo vệ con! Con mặc kệ mẹ, hãy chăm sóc và bảo vệ tốt cho bản thân, con là niềm hi vọng duy nhất của mẹ!”
Tiếng nói đau khổ của Mãn Tử được kết thúc bằng tiếng khóc đau khổ, còn những kẻ đó thì cười những tiếng cười ác quỷ, bọn chúng nói với Lục Diễn Trạch: “Hai giờ đồng hồ nữa nếu không quay về thì hãy để Mãn Tử phu nhân xuống biển làm mồi cho cá.”
Lục Diễn Trạch đập mạnh chiếc điện thoại xuống, anh dựa lưng vào cột điện thoại rít thuốc lá.
Cơ thể anh bị che khuất trong làn sương mù dày đặc, anh dựa vào đó và chỉ muốn có thứ gì để đập nát đi giải tỏa cơn hận.
Anh căn bản không có sự lựa chọn nào, anh không quay về thì mẹ anh sẽ chết, nếu anh quay về thì cả hai cùng chết.
Anh bắt đầu hận bản thân mình vô dụng, nếu như anh giống mấy người anh em của mình trong tay có quyền lực có thuộc hạ, thì bây giờ anh sẽ không giống với kẻ ngốc để mặc cho người khác thích làm gì thì làm.
Nắm chặt hai tay thành nắm đấm, anh biết, nếu không phải là bản thân tự ý rời đi, mẹ anh cũng sẽ không vì lo lắng cho anh mà rời khỏi nơi an toàn.
Anh biết thời gian không thể bỏ lỡ thêm nữa, anh bắt buộc phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Khi gọi điện cho Thẩm Chi Diệu, anh có dự cảm....
Trong đêm nay, bản thân mình nhất định sẽ mất đi một thứ gì đó quý giá của cuộc đời, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Nghe điện thoại của Lục Diễn Trạch, thông qua định vị điện thoại Thẩm Chi Diệu đã tìm được tới nơi, anh nheo mắt lại, nhìn cảnh sắc tối đen như mực, thần sắc lạnh lùng, anh nói từng từ từng chữ.
“Được, có điều chúng ta sẽ phải làm một cuộc giao dịch.”
Thẩm Tinh Không vẫn không ngừng chạy trong rừng, mặt cô bị cây cối quệt vào gây ra rất nhiều vết xước, cô chạy ra khỏi cánh rừng, cô dường như sắp hết sức lực.
Lê lết hai chân đau nhức, Tinh Không nhìn ngôi làng vẫn yên ắng không một tiếng động, con tim cô càng thấy sợ hãi hơn.
Cô hoảng sợ bước đi một lúc, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô rút điện thoại ra, gọi báo cho cảnh sát.
Muộn như vậy rồi, người bắt máy dường như đang ngái ngủ, Thẩm Tinh Không nhớ tới Lục Diễn Trạch sống chết còn chưa rõ, cô sợ hãi nói lời không theo một trình tự nào, cô chỉ không ngừng nói, có xe đuổi theo bọn họ, cô nhảy ra khỏi xe, người đi cùng cô không biết thế nào rồi.
Người ở đầu dây bên kia hỏi xem cô đang ở đầu, biển số xe là bao nhiêu, rồi loại xe bám theo xe cô là gì....
Thẩm Tinh Không không trả lời được câu hỏi nào, cô sợ hãi bắt đầu khóc, cô tức giận giậm chân: “Nếu như cái gì tôi cũng biết, thì tôi còn tìm các người làm gì hả! Anh đi cứu Lục Diễn Trạch đi, nếu anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho các người đâu.”
Người ở đầu dây bên kia có chút bất lực, anh ta nghe thấy Thẩm Tinh Không nổi nóng, liền ghi lại một số manh mối, chỉ biết nói sẽ thông báo với cảnh sát tuần tra khu vực đó.
Cúp máy xong, Thẩm Tinh Không bất lực lại mung lung quỳ ở bên đường, trong màn đêm tối đen như mực, cô cảm thấy bản thân mình giống như một con kiến bé nhỏ bị lạc đàn.
Đột nhiên đèn xe chiếu vào làm cô chưa kịp né đi, tiếng còi ô ta vang lên, Thẩm Tinh Không bị đèn xe chiếu thẳng vào chói mắt, khi cô lấy tay che hai mắt lại, cổ chỉ cảm thấy vùng thắt lưc đau nhói rồi cả người cô như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng bay đi.