Khi Thẩm Tinh Không quay về tới Thẩm gia, cô có cảm giác sợ hãi, và cứ như là bản thân mình đã rời khỏi đây mấy năm rồi.
Cô đi thẳng một mạch lên tầng, người làm đều không dám ngăn cô lại, nhìn thấy cô từ xa đã né đi.
Phòng khách không có người, thư phòng không có người, cô xông tới phòng riêng của Thẩm Chi Diệu, cũng không có một ai cả.
Anh và A Tiến đều không ở nhà, chắc là đi tiếp khách rồi.
Thẩm Tinh Không thở hồng hộc, cô đi vào phòng riêng của anh, cô dường như chưa từng tới nơi này, cảm giác và cách bài trí đều rất xa lạ, nhưng ở đây lại có hơi thở và mùi quen thuộc của người đó.
Thẩm Tinh Không lấy lại bình tĩnh, hơi thở cũng trở về trạng thái bình thường, cô đứng trong phòng anh, đồ đạc với cách bài trí đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, giống như con người anh, không dây dưa, gọn gàng ngăn nắp.
Com tim cô không còn đập mạnh nữa, cô men theo chiếc giường và ngồi xuống, cô không muốn quay về căn phòng trước kia nhìn một chút, nói rằng Lạc Đơn Thụy chưa từng tới đó, cô không tin, có thể là không thay đổi nhưng anh đã từng nói rằng để căn phòng đó cho Lạc Đơn Thụy, cô ta cũng từng nói là sẽ chuyển tới, suy nghĩ một lát, cô chỉ muốn dùng thuốc nổ cho nổ tung căn phòng đó.
Cô xuống xe liền chạy lên đây, cộng thêm với việc lúc trước đi bộ cùng Lục Diễn Trạch cả buổi tối, hai chân cô mỏi rã rời ra, Thẩm Tinh Không thở dài một tiếng, cô ngả mình xuống chiếc giường êm ái phía sau lưng, cảm giác thật thoải mái, mùi vị rất dễ ngửi, là mùi của hương bạc hà dễ chịu, cộng với mùi hương của gỗ, chính xác là mùi gì cô cũng không nói rõ ra được, chỉ cảm thấy bản thân mình hít thở rất thoải mái, toàn thân được thả lỏng ra.
Trong vô thức, mùi hương đó như kích thích thêm cái việc giúp người ta dễ đi vào giấc ngủ, Thẩm Tinh Không từ từ nhắm mắt lại, hơi thở dần dần trở nên đều đặn.
******
Lại là nửa đêm nhưng vẫn chưa tới 12 giờ.
Thẩm Chi Diệu từ trên xe bước xuống, cả người anh đã say mèm không còn đi được nữa.
A Tiến vội vàng chạy lại đỡ anh, thở dài rồi nhắc nhở: “Tiên sinh, hay là để tôi gọi bác sĩ tới nhé.”
Thẩm Chi Diệu có chút bực dọc, đẩy A Tiến ra: “Không cần, đừng có làm phiền tôi!”
A Tiến thấy anh loạng choạn, lại muốn chạy tới gần nhưng Thẩm Chi Diệu đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt rồi nói: “Cút ra!”
A Tiến mím môi lại, nhìn thần sắc phẫn nộ lại cô đơn của anh cùng với bước chân loạng choạng bước lên bậc thang.
A Tiến nhìn anh từ phía sau mà cảm thấy thật buồn, A Tiến biết tâm trạng anh không tốt, do dự một lát, A Tiến lại thử lên tiếng: “Tiên sinh...mấy ngày trước, tiểu thư nhờ tôi tặng cho anh một món quà, đang để ở chỗ tôi, tôi chưa có lúc nào nói với anh được.”
Thẩm Chi Diệu đang bám vào tường đi lên lầu, nghe thấy vậy bước chân liền dừng lại, ánh mắt như sáng lên rồi ngay sau đó lại trở nên trầm mặc, anh hức một tiếng: “Cô ấy còn có ý vậy sao?”
A Tiến thấy ngữ khí anh nhẹ nhàng, vội vàng gật đầu: “Vâng, tiểu thư tuy không nói gì, nhưng tôi biết cô ấy vẫn nhớ tới anh...để tôi đi lấy cho anh!”
Thẩm Chi Diệu đứng trên bậc cầu thang, dựa người vào lan can hút thuốc, tối nay anh đã uống quá nhiều rượu, thị giác và thính giác đều không được nhạy cảm như những ngày thường nữa, ngay tới cả lí trí cũng đã trì trệ hơn, anh không thể tin được rằng cô sẽ nhớ tới sinh nhật anh, lại còn tặng quà cho anh, điều này đối với anh mà nói là một việc quá là xa xỉ, nhưng anh đứng dựa vào đó, nhìn điếu thuốc mình đang kẹp trong tay, con tim tê liệt của anh từ từ như được thắp lên một tia hi vọng.
A Tiến vội vàng chạy quay lại, hiếm khi thấy anh vội vàng như thế này vì việc gì đó, Thẩm Chi Diệu vứt điếu thuốc xuống đất, đứng ở đó nhìn A Tiến có vẻ long trọng trao cho anh một chiếc hộp.