Thẩm Tinh Không về phòng, một mình bực dọc đi đi lại lại.
Thay quần áo ra chưa được bao lâu thì người làm đã gọi cô xuống tầng ăn cơm.
Lười nhác không muốn động đậy, cuối cùng người làm phải nói “Lão gia đang giục” thì sau đó cô mới hậm hực đi xuống.
Mọi người đã ngồi vào bàn ổn định, Thẩm Tinh Không từ bậc cầu thang đi xuống, vừa nhìn thấy bàn tay Lạc Đơn Thụy đang đặt lên đùi của Thẩm Chi Diệu, hai người ghé tai vào nhau thì thầm, thỉnh thoảng lại còn nhìn nhau cười.
Nhìn Thẩm Tinh Không sắc mặt nhợt nhạt đứng một bên, Thẩm Tín Dương nhìn vô vẫy tay: “Đứng ngây người ra đó làm cái gì, mau lại đây ngồi xuống đi, đúng là không có phép tắc gì cả.”
Thẩm Tinh Không lúng túng bước lại, ngồi bên cạnh ông nội, cúi đầu xuống không nhìn đôi nam nữ ở đối diện kia.
Mọi cười đang nói cười, đột nhiên liền nghe thấy Thẩm Chi Mi lớn tiếng gọi, nhìn theo ánh mắt bà ta liền thấy Hiên Trình Tiến bộ dạng nhếch nhác, toàn thân ướt sũng đi vào, khuôn mặt mang đầy vẻ tức giận.
Thẩm Chi Mi chạy lại gần, kéo tay con trai: “Làm cái gì thế này!”
Hiên Trình Tiến vùng vằng giật tay ra, nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Không, cậu ta nghiến răng lại: “Thẩm Tinh Không! cô gọi những người đó ức hiếp tôi cô thấy thú vị không? tôi bị bọn họ đẩy xuống hồ bơi trước mặt bao nhiêu người, tất cả mọi người của Triển Đức đều nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác nhất của anh họ cô rồi đấy.”
Thẩm Tinh Không mím chặt môi nhìn cậu ta.
Hiên Trình Tiến vuốt nước trên mặt đi, tiếp tục nổi nóng: “Ông và chú Hai đều ở đây, mọi người nhìn xem Tinh Không đã trở thành người thế nào rồi! Cái đám thanh niên đó cảnh cáo cháu, đừng có lại gần cô ấy, nói rằng cô ấy đã ở bên một tên tiểu tử của Hội vẽ tranh rồi! Lại còn nói cái gì mà bọn họ cùng nhau qua đêm rồi, mọi người nghe xem, đây là cái gì hả! Cô ấy có còn là một cô gái khuê các không?”
Thẩm Tinh Không ngồi ở đó, cổ họng khô đặc đi, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Thẩm Chi Diệu với ánh mắt lạnh lùng, liếc nhìn Thẩm Tinh Không, từ từ đặt đũa xuống, nhìn Hiên Trình Tiến: “Ngồi xuống, ăn cơm.”
Hiên Trình Tiến chỉ để ý nhằm vào Thẩm Tinh Không trút giận: “Cô ấy đã cùng người ta qua đêm. Chú Hai, chú không quản cô ấy nữa?”
“Im miệng!” Thẩm Chi Diệu đập đôi đũa xuống bàn, ánh mắt càng lúc càng trở nên u ám, anh mím chặt môi, phẫn nộ nói: “Hiên Trình Tiến, cháu thử nói thêm một từ nào trong số những lời đồn đại linh tinh đó xem nào!”
Hiên Trình Tiến bị anh dọa cho sợ hãi mà ngậm miệng lại, đứng ở một bên vắt quần áo.
Thẩm Chi Diệu đặt hai tay trên bàn xuống dưới, hơi thở có phần gấp gáp, anh nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Không, giọng nói kèm theo sự phẫn nộ đang được kìm nén, anh gầm gừ: “Đi lên đây!”
Trong phòng.
Thẩm Tinh Không đứng ở một bên, tay đang vân vê vạt áo, dây thần kinh trên trán đang giật lên đùng đùng.
Thẩm Chi Diệu nhìn cô với ánh mắt dường như đang muốn đốt cháy cơ thể cô, anh từ từ tiến lại gần, ép sát vào cô, giọng nói tức giận được gằn xuống nghe như bị biến âm, rồi hỏi: “Thẩm Tinh Không, mấy đêm hôm đó, cháu cùng với tên tiểu tử đó rốt cuộc có vượt quá giới hạn không?”
Thẩm Tinh Không lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh, đồng tử mắt anh sâu hoắm, chứa đựng trong đó là sự phẫn nộ và chế giễu. Anh đã coi thường bản thân cô rồi? Vậy thì còn hỏi cái gì, trong lòng anh, bản thân cô có khác gì với việc đã làm và không làm chuyện đó? Huống hồ, anh có người để mà quản, thì còn quản cô làm cái gì?
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, quay đầu sang một bên: “Việc của cháu không cần phải báo cáo với chú....”
Vừa nói dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang lên, Thẩm Tinh Không cảm thấy một bên má đau điếng đi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt như thể không tin anh sẽ đánh cô, anh đang cắn chặt lấy đôi môi nhợt nhạt của mình, bàn tay vừa tát cô đó từ từ nắm chặt lại, anh nhìn cô chằm chằm, anh nghiến răng lại nói từng từ từng chữ một: “Thẩm Tinh Không, mấy năm nay tôi đã dạy cô thành ra thế này à?”