Tại NewYork.
Trên tầng cao nhất của khách sạn.
Cảnh đêm rực rỡ, từ đây nhìn xuống, dường như phía dưới mới là những ngôi sao chi chít lấp lánh.
Lạc Đơn Thụy tắm xong, thay một bộ váy ngủ bằng vài tuyn mỏng te, cô ta vừa lau mái tóc vẫn còn ướt vừa tiến lại gần, từ phía sau ôm vào eo Thẩm Chi Diệu, những ngón tay linh hoạt kéo chiếc áo sơ mi bên trong thắt lưng ra, giọng nói đầy gợi cảm: “A Diệu, không mệt à?”
Thẩm Chi Diệu đưa tay xuống cầm lấy tay cô ta rồi kéo cô ta vào lòng, hai tay anh men theo bờ vai cô ta và trượt xuống dưới mãi cho tới khi hai bàn tay đó vòng vào vòng eo thon thả của cô ta, ánh mắt liếc xuống nhìn cô ta và nói: “Anh sợ em càng mệt hơn thôi....”
Lạc Đơn Thụy mềm nhũn người ra, quàng lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại nói thì thầm vẻ nũng nịu: “A Diệu....đã lâu lắm rồi....anh không yêu thương em gì cả....”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống hôn lên tai cô ta, lưỡi anh liếm quanh tai cô rồi thì thầm: “Ồ, anh lại không hiểu ý em rồi.”
Lạc Đơn Thụy cắn môi, không nhịn được hơi thở dồn dập, cô ta thì thầm: “A Diệu...A Diệu....nhẹ chút thôi....”
Thẩm Chi Diệu đè cô ta lên giường, bàn tay giật mạnh chiếc váy ngủ của cô ta ra, nụ hôn điên cuồng làm cho người khác muốn ngạt thở, Lạc Đơn Thụy rất nhanh đã sắp không chịu được rồi, cô ta thì thầm bên tai anh xin tha.
Chẳng được bao lâu, cả người cô ta đã ướt đẫm mồ hôi và được anh đưa vào giai đoạn cao trào nhất, rôi sau đó cơ thể run rẩy lên một hồi và ngủ thiếp đi.
Thẩm Chi Diệu lập tức chạy đi tắm, thay chiếc áo sơ mi và chiếc quần âu sạch sẽ xong, anh cầm lấy điện thoại, sắc mặt trở về với sự lạnh lùng: “Lái xe ra cửa sau.”
Đi xuống từ chiếc thang máy, Amanda mặc mộ bộ váy liền thân màu đen xanh nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình có vẻ mệt mỏi, cô khẽ cười và hỏi: “Ông chủ, anh rất mệt.”
Thẩm Chi Diệu lắc lắc đầu rồi nói: “Cô thử ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ rồi lại làm cho một cô gái hôn mê đi xem có thể đứng vững được không.”
Amanda khẽ cười, nói vẻ trêu đùa: “Tôi không có bản lĩnh để làm cho một cô gái hôn mê đi.”
Thẩm Chi Diệu quay mặt sang nhìn cô thư ký: “Đúng, cô chỉ có bản lĩnh để bị người khác làm cho hôn mê đi thôi.”
Amanda đỏ mặt lên, rụp hai hàng mi xuống không dám nhìn anh: “Anh thật là đáng ghét....”
Thẩm Chi Diệu khẽ nhếch môi lên nhưng không phải là cười, thần sắc anh vẫn rất lạnh lùng.
Ra khỏi thang máy, hai người đi theo lối dành cho khách quý ra tới cửa sau, vệ sĩ mặc đồ đen sau khi chắc chắn rằng không có ai bám theo thì mới mở cửa xe, đón Thẩm Chi Diệu lên xe.
Amanda ngồi bên cạnh anh, hai người cùng ngồi xe và chiếc xe hòa vào với những dòng xe trên đường phố trong cảnh đêm.
Hai giờ đồng hồ sau.
Chiếc xe được lái vào khu vực vùng ngoại ô, những bụi cây cao lớn bên đường càng làm cho nhà tù được bảo vệ chặt chẽ này thêm vài phần tăm tối.
Sau khi xuống xe, Amanda nhìn hàng rào chắn cao lớn bằng sắt đó dưới ánh trăng lờ mờ, cô không thể không cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Thẩm Chi Diệu liếc nhìn cô rồi nói: “Đi thôi.”
Trong phòng thăm viếng.
Một người đàn ông với mái tóc lất phất bạc mặc trên người bộ quần áo tù nhân với khuôn mặt hốc hác đi ra, Thẩm Chi Diệu ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
Bước chân người đàn ông có phần chậm chạp, tiến lại gần, ngồi xuống, nhìn Thẩm Chi Diệu từ trên xuống dưới, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ: “Thẩm Chi Diệu, có phải những thứ của tôi cậu đều hưởng thụ quá thoải mái rồi không?”
Thẩm Chi Diệu khẽ nhếch môi lên, cười cợt nhả: “Cũng được, thỉnh thoảng cũng cảm thấy chán ngán.”
Người đàn ông hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhìn tập tài liệu trong tay thư ký: “Còn muốn tôi ký cái gì nữa.”
Thẩm Chi Diệu nhìn ông ta lạnh nhạt, dường như đang rất thích thú với bộ dạng thất vọng đau khổ của ông ta lúc này: “Cổ phần bị phân tán, tôi đã tìm lại được một ít, có điều đều là những thuộc hạ cũ của ông, bọn họ chỉ nghe ông thôi. Ông viết một bức thư, bảo bọn họ biết điều một chút.”