Thời gian cách ngày xuất phát đi cắm trại càng lúc càng gần.
Tâm trạng Thẩm Tinh Không có phần uể oải, cái con người Lục Diễn Trạch đó thật đáng ghét, cô phát hiện ra cậu ta rất không giống với hình ảnh lý tưởng mà bản thân cô nghĩ về Mr.Z. người đó một khi có nét biểu cảm, buồn vui phẫn nộ chân thực thì liền không giống với sự tưởng tượng của cô về một con người hoàn mỹ không khuyết điểm gì.
Cô ghét cậu ta nhìn bản thân mình như thế, cũng ghét cái cách mà cậu ta cần cô tới bên cạnh cậu ta – đơn thuần là muốn dùng cô để khởi gợi cảm hứng sáng tác của cậu ta – nghe có vẻ tổn thương người khác đến nhường nào.
Buổi chiều cô lượn vài vòng rồi ngồi trong vườn hoa, ngày mai là xuất phát đi cắm trại rồi, thực ra đến lúc rời xa ngồi nhà này, con tim cô lại có chút thất vọng là lo lắng.
Nhìn cô ngồi ở đó cả buổi chiều, A Tiến bưng một cốc hoa trà tới, đưa cho cô, thấp giọng khẽ gọi cô: “Tiểu thư, cẩn thận phơi nắng lại ốm.”
Thẩm Tinh Không uống một ngụm trà, nhìn A Tiến: “A Tiến, tôi để tiền bối đưa tôi đi, đó có phải là một hành vi rất xấu không? tôi hại tay anh ấy tàn phế rồi, có phải tôi rất đáng hận không....”
A Tiến nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô anh nói: “Cậu ta không nói một lời nào liền đưa con gái nhà người ta đi, cũng không phải xuất phát từ tấm lòng chân thật, cậu ta bị phế một cánh tay là còn nhẹ đấy.”
Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt đột nhiên trở lên thù hận của A Tiến, cô bĩu bĩu môi: “anh và Thẩm Chi Diệu đều là những người bạo lực....haiz, nói gì thì nói tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất xấu xa...thôi bỏ đi, tôi không hỏi anh nữa, Thẩm Chi Diệu có việc gì không? tôi thấy cái người phụ nữ đó sao mà cả ngày từ sáng tới tối cứ ra ra vào vào thế?”
A Tiến nhìn bộ dạng chẳng vui vẻ gì của cô, trả lời: “Tiên sinh phải đi New York, Lạc tiểu thư cũng cùng đi.”
Thẩm Tinh Không lắc đầu vẻ buồn rầu, cô cực kì không thích Lạc Đơn Thụy, có những người phụ nữ xinh đẹp mà ngay tới cả con gái cũng muốn ngắm nhìn, Lạc Đơn Thụy cũng cinh đẹp, lại còn là em họ của một chủ tịch tập đoàn tài chính, có mối quan hệ khá rộng trong giới kinh doanh, có điều, Thẩm Tinh Không nhìn thấy cô ta liền cảm thấy sợ hãi và muốn tránh xa, không biết lý do là gì.
Thẩm Tinh Không ngồi trên chiếc xích đu, nhìn chiếc xe của Thẩm Chi Diệu đang từ từ được lái vào cửa, A Tiến thì đứng ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mặt trời mùa hè nhưng rất vừa phải, không hề có một chút nóng bức nào.
*****
Ngày hôm sau, sáng sởm Thẩm Tinh Không đã dậy rồi, cô thu dọn xong, đeo chiếc ba lô lên vai và đi xuống tầng ăn sáng.
Người đi cắm trại không đông, mấy lớp cộng vào cũng không quá 50 người. Bọn họ chơi chán những hoạt động thế này rồi, chỉ có cô là hồi hộp trước cái việc đi cắm trại rất bình thường thế này.
Thẩm Chi Diệu đang ăn sáng, nhìn thấy cô liền dừng lại mọi động tác.
Hôm nay Thẩm Tinh Không mặc một chiếc áo phông trễ cổ mày cam rộng rãi, phía dưới là một chiếc quần sooc bò, đôi chân thẳng và trắng nõn rất thu hút ánh nhìn của người khác. Thẩm Chi Diệu nhìn cô ăn mặc như vậy liền nheo chặt mày lại.
Thẩm Tinh Không đưa chiếc ba lô cho người làm, ngồi xuống bàn ăn uống sữa.
Thẩm Chi Diệu quay đầu nhìn người làm rồi nói: “Làm cho tiểu thư một chiếc áo khoác ngoài.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Hôm nay 30 độ.”
“Buổi sáng lạnh.” Anh không dễ để cãi lại như thế.
Thẩm Tinh Không rất muốn bảo anh ra ngoài xem xem lạnh chỗ nào, bên ngoài nóng tới mức trứng sắp nở ra được rồi ấy!
Nhìn cô lặng lẽ ăn bữa sáng, Thẩm Chi Diệu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đợi lát nữa đi cùng chú, chú tiện đường đưa cháu tới điểm tập trung.”
Thẩm Tinh Không đương nhiên sẽ không cho rằng anh không nỡ chia tay mà tiễn cô đi như thế, chắc là anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đi mà khiến anh vui như vậy nên mới cố tình đưa cô đi.