Lời của Tưởng Thu Muội làm cho Thẩm Tinh Không hiểu ra bản thân mình trở thành kẻ chịu tội thay.
Chàng thanh niên đó liếc nhìn Thẩm Tinh Không một cái, ánh mắt lạnh lùng như thể băng đá.
Thẩm Tinh Không có thể đoán ra được sự khinh bỉ trong ánh mắt đó của cậu ta. Cô và cậu ta nhìn thẳng vào mắt nhau vài giây, sau đó cô lập tức quay mặt đi, không biết tại sao, cô chỉ cảm thấy ánh mắt cậu có một thứ gì đó khiến cô thấy sợ hãi – một ánh mắt rất giống với ánh mắt của Thẩm Chi Diệu.
Tưởng Thu Muội vội vàng lắc lắc tay của Thẩm Tinh Không, chuyển chủ đề câu chuyện: “Xin lỗi nhé, cô bạn mình còn hơi ngây thơ.”
Thẩm Tinh Không chẳng thèm để ý tới những lời nói của Tưởng Thu Muội, đầu óc cô lập tức liền thay đổi suy nghĩ, chàng trai trước mắt đây tuy là nói giọng rất chuẩn, nhưng nghe kĩ thì lại thấy có chút âm gì đó giống với âm của người nước ngoài.
Cô nhướn mày lên, nhìn chàng trai đó hỏi: “Cậu là Mr.Z?”
*****
Trên đường trở về phòng học, Thẩm Tinh Không và Tưởng Thu Muội hai người đều im lặng không nói gì.
“Gì chứ, tự cho rằng có chút nhan sắc thì có thể kiêu ngạo ngông cuồng à, có gì ghê gớm chứ, chẳng qua chỉ là vẽ mấy bức tranh nát thôi à? Nhìn chẳng hiểu cái khỉ gì!” Tưởng Thu Muội kéo tay Thẩm Tinh Không: “Cậu đừng tức giận nữa, cái tên Z đó chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi, tớ thấy hắn ta bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn.”
Thẩm Tinh Không liếc nhìn Tưởng Thu Muội một cái, liền thấy Tưởng Thu Muội lại lập tức mở miệng xin lỗi: “Tớ xin lỗi mà, khi đó tớ bị cậu ta làm cho mê muội rồi, cậu ta vừa hỏi tớ trèo lên thang làm gì tớ chỉ có thể kéo cậu vào, Tinh Tinh, dù sao thì cậu cũng không thích cậu ta, không thèm để ý tới hình ảnh trước mặt cậu ta thế nào cả có đúng không?”
Thẩm Tinh Không rất muốn giần cho cô bạn một trận.
Vừa nãy khi cô nhận ra chàng trai đó chính là Mr.Z thì Tưởng Thu Muội liền kêu lên như thể trúng số động đắc vậy, kết quả là đã thu hút những nữ sinh gần đó chạy tới vây quanh, làm cho chiếc áo trắng tin khôi của cậu ta bị kéo đi kéo lại xềnh xệch, ngay sau đó bảo an đã kịp thời tới đưa cậu ta đi, trước khi đi cậu ta còn nhìn Thẩm Tinh Không với ánh mắt chằm chằm rồi nghiến răng lại mắng một câu: “Đồ mê muội.”
Cô nhớ ánh mắt của cậu ta, đó là ánh mắt ghét bỏ và chế giễu.
Cô mê muội? Thấy ma thì có!
“Có điều.....” Tưởng Thu Muội kéo tay cô, đột nhiên không còn phẫn nộ nữa mà cười rất nham hiểm: “Vừa nãy tớ ở bên trong đã nghe thấy có người gọi cậu ta là Lục Diễn Trạch.... tên của cậu ta nghe hay thật đấy....Tinh Tinh, thực ra cậu ta cũng đẹp trai ra phết....đối với một người làm nghệ thuật mà nói thì như vậy cũng không dễ dàng gì rồi.....”
Thẩm Tinh Không nổi hết da gà lên rồi, suốt chặng đường chỉ nghe Tưởng Thu Muội thao thao bất tuyệt: “Bây giờ nghĩ lại, bàn tay của cậu ta thật đẹp, thật sạch sẽ, đôi lông mi của cậu ta dày và dài còn hơn con gái, lại còn đôi chân chứ, dài thế không biết.....nhưng Tinh Tinh, cậu xem vừa nãy cả biển người ở phía ngoài Hội vẽ tranh xem, việc tham gia vào đó là không thể nào rồi....”
Thẩm Tinh Không nhìn đồng hồ, dường như cô chẳng quan tâm gì: “Vốn đã không biết vẽ, không vào được đó càng tốt, đo thôi, vào lớn rồi.”
****
Tại hội vẽ tranh.
Cánh tay của chàng thanh niên với vóc dáng cao lớn đang được giơ lên lưng chừng, tay cậu ta cầm bút chì đang vẽ lên tờ giấy trắng, những ngón tay trên bàn tay đó rất dài, các khớp tay rõ nét, làn da sáng trong dưới ánh mặt trời, các đường mạch máu đều hiện lên rõ ràng.
Hiệu trưởng nhìn chàng thanh niên với thần sắc thản nhiên, ông ta nói với ngữ khí nhẹ nhàng: “Bạn Lục à, cả ba tầng đều coi như phòng vẽ riêng của em, em có thể yên tĩnh ở đây vẽ tranh, sẽ không có ai tới làm phiền em đâu.”
Lục Diễn Trạch từ từ liếc mắt lên, giọng nói chậm rãi, rất dễ nghe: “Có rất nhiều người muốn gia nhập vào hội vẽ tranh sao ạ? Em ghét đông người.”
Hiệu trưởng vội vàng lắc đầu: “Nếu em đã không thích nhiều người vậy thì chúng ta không tuyển một người nào nữa.”
Lục Diễn Trạch rủ đôi mi dài và dày xuống, cầm lấy con dao nhỏ gọt bút chì, đôi lông mi của cậu đúng là rất đẹp, trợ lý của hiệu trưởng đứng cạnh nhìn mà cũng đơ người ra.