Trên đường quay về.
Thẩm Tinh Không giả vờ ngủ.
Những ngọn đèn leon rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe chiếu vào mắt cô, cô nhắm mắt lại, dựa đầu vào ghế xe. Thẩm Chi Diệu không vui, cô biết, mỗi lần về căn biệt thự của Thẩm gia anh đều như thế này, không biết là do cô đã mách lẻo với ông nội hay là vì cô đã thể hiện điều gì không tốt.
Thẩm Tinh Không không dám nhìn anh ta, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Cô vừa đặt lưng dựa vào ghế im lặng, cô liền ngửi thấy thứ mùi quen thuộc của cơ thể Thẩm Chi Diệu, mùi cỏ thuốc trộn lấy với mùi nước hoa nhè nhẹ, đó là thứ mùi đặc trưng của anh.
Chiếc áo vest còn mang theo hơi ấm của anh, Thẩm Tinh Không bất giác co người lại, dựa vào một bên tiếp tục giả vờ ngủ.
Thẩm Chi Diệu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đó sâu như một chiếc hang không đáy khiến người khác nhìn không ra đó là sự vui mừng hay phẫn nộ, sự lạnh lùng trong ánh mắt đó biến mất vài phần chẳng qua là vì sự cử động của cô vừa nãy.
A Tiến ngồi phía trước, thông qua gương chiếu hậu anh nhìn một cái rồi lại rất bình tĩnh thu ánh mắt về. Anh biết tiên sinh đang tức giận điều gì đó, mỗi lần về căn biệt thự cổ đều thế này, sau khi ăn cơm, tiểu thư liền quấn lấy ông nội không chịu đi, cứ đòi ở lại vài ngày, cái bộ dạng đó dường như thể hiện nếu phải về nhà với tiên sinh thì là một sự việc hết sức khổ cực. Cứ tới những lúc như vậy, ánh mắt của tiên sinh đều khiến người khác rất sợ hãi, đó là cảm giác u ám, tối tăm, dường như đó là ánh mắt của con thú đang đói nhìn con mồi của mình vậy.
Gió thổi vào mặt A Tiến, anh nhìn cảnh sắc về đêm phía ngoài cửa sổ, thần sắc trong ánh mắt đó có chút phức tạp.
Chiếc xe đỗ lại trong nhà xe.
Thẩm Tinh Không cầm chiếc áo vest của Thẩm Chi Diệu rồi đi theo phía sau anh lên lầu.
Thẩm Chi Diệu bước đi vài bước, anh dừng lại ở bậc thang, không quay đầu lại, nói lạnh nhạt: “Nếu đã thích đi cắm trại thế thì tùy cháu.”
Thẩm Tinh Không dừng bước lại, đứng đơ ra ở đó.
Thẩm Chi Diệu ngẩng đầu nhìn lên trên tầng: “Chú sẽ không cho người bảo vệ đâu, có làm sao thì tự mình chịu lấy, đừng có kêu khổ.”
Thẩm Tinh Không nhìn cơ thể cao lớn của anh đứng chắn trước mặt mình, tuy anh đã cho bản thân cô đi chơi nhưng nghe thế nào cũng thấy rằng anh đang tức giận.
Mỉm chặt môi, cô không biết nên nói gì.
Thẩm Chi Diệu từ từ đi lên lầu, chẳng thèm quan tâm tới sự ngỡ ngàng của cô.
Mới lúc sau Thẩm Tinh Không mới như hết ngỡ ngàng, cô đi về phòng, quăng mình xuống chiếc giường công chúa màu hồng nhạt, tuy Thẩm Chi Diệu không đồng ý cho cô đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng dù sao cũng đồng ý với yêu của đi chơi của cô.
Hôm nay ông nội lúc ở trong thư phòng đã nói với cô, quy mô của Tín Dương quá lớn, ông nội thì đã già rồi, còn cô vẫn nhỏ, giai đoạn hiện tại, chỉ có Thẩm Chi Diệu có thể đứng ở vị trí đó để quản lý đại cục.
Hàm ý trong lời nói của ông nội cô có thể hiểu, ông nội nói với cô, cô phải nhẫn nhịn, kể cả có gì bất mãn, không can tâm nhưng việc dựa vào Thẩm Chi Diệu là điều bắt buộc.
Thẩm Tinh Không nằm trong căn phòng tối, bàn tay cô vuốt ve con chó bông trong lòng.
Đây là món quà mà trước khi ba cô xảy ra chuyện đưa cô đi Nhật chơi mua, khi đó có ba chăm sóc, cô chẳng phải lo nghĩ gì, chẳng có phiền muộn gì, khi đó cô mới là công chúa thực sự, bây giờ, cô cảm thấy bản thân giống như là kẻ ăn nhờ ở đậu vậy.
Yêu cầu của của Thẩm Chi Diệu đối với cô rất nghiêm khắc, khiến người khác không có cách nào nhẫn nhịn được, những thói quen trong cuộc sống bắt buộc phải quy phậm, cô không thể giống với những bạn học khác có thể tự do làm điều mình thích, cô nói chuyện với bọn họ liền cảm thấy bản thân mình thật thiển cận, cái gì cũng không biết, giống như một con gà công nghiệp vậy.
Cô nhớ, có bạn họ hỏi cô, cô thích ăn Patbingsu vị gì.
Cô không biết Patbingsulà cái gì. Từ trước tới giờ Thẩm Chi Diệu chưa từng cho phép cô ăn những thứ đó.
Khi đó có rất nhiều bạn học đều bật cười, bọn họ nói, nhà cô có nhiều tiền như vậy mà sao ngay đến cả cái thứ đó cũng chưa từng được ăn.
Khi đó cô đã bị chế giễu thảm hại, cô hận Thẩm Chi Diệu, anh đã biến cô trở thành một con ngốc không biết gì cả.
Cô biết mục đích của anh, anh đã hại chết ba cô, bây giờ cái đinh trong mắt duy nhất còn lại là cô, cuộc sống mà anh dành cho cô chính là liều thuốc độc với tác dụng từ từ, anh nhốt cô vào một cái lồng bằng vang, nhìn cô bị suy thoái dần dần, mất đi mối liên hệ chặt chẽ với xã hội, sớm muộn cô sẽ bị chết ở đây....
Thẩm Tinh Không ôm chặt lấy con chó bông, cô thề, sẽ có một ngày cô phải rời khỏi nơi đây, cô phải sống cuộc sống của riêng cô.....