Bữa tối trong phòng ăn, Thẩm Chi Diệu thực ra không hề đói, một bữa cơm cũng không ăn bao nhiêu, thời gian chủ yếu là dành để nói chuyện với Thẩm Tinh Không, anh nói, cô nghe.
Cô giờ cũng mới biết hóa ra Thẩm Chi Diệu là một người đàn ông có thể nói nhiều như vậy.
Anh kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị, nói cho cô biết về những đồ ăn ngon và những chỗ có thể chơi ở London, chắc là anh đang muốn làm cho cô thấy hứng thú, thế nhưng Thẩm Tinh Không sớm đã quyết định rồi.
Thế nhưng dưới con mắt của Thẩm Chi Diệu thì Thẩm Tinh Không cũng không thể biểu lộ ra quá rõ ràng, cô cũng đáp lại anh bằng cách này hay cách khác, và thực ra thì cô cũng có một chút chút hứng thú, nhưng bởi vì cô vẫn chưa hoàn toàn đón nhận anh cho nên không dám đi cùng anh.
Thẩm Chi Diệu cũng không biết đã đoán ra được tâm tư của cô hay chưa, bộ dạng của anh cô không nhìn thấu được.
Ăn cơm xong, anh kéo tay cô ra đi bộ ở ngoài sân.
Chó của anh vào một thời gian cố định sẽ được thả ra cho đi bộ, anh kéo lấy một con kích thước khá nhỏ và có vẻ hiền lành lại gần, con chó đó đối với Thẩm Tinh Không cũng đủ đáng sợ rồi, nó nhìn cô như muốn nhảy trồ lên vậy, Thẩm Chi Diệu kéo chiếc xích, mắng nó một tiếng, con chó liền ngoan ngoãn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu.
Xoa xoa đầu nó, Thẩm Chi Diệu nhìn Thẩm Tinh Không tránh đi thật xa, anh cười hai mắt híp lại rồi gọi cô: “Nha đầu, lại đây, cho nó biết em, mấy hôm nữa anh không ở nhà thì em hãy đưa nó đi bộ nhé.”
Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu: “Sức nó khỏe thế, nó kéo em đi thì có!”
Người làm ở bên cạnh thấy Thẩm Tinh Không có vẻ sợ hãi liền cười cười lắc đầu. Sợ là tiểu thư không hiểu được cái ý nghĩa quyền lực đằng sau việc này, con chó này, ngoài chủ nhân ra không nhận ai cả, Thẩm Chi Diệu bảo Thẩm Tinh Không dắt chó có nghĩa là anh đặt cô và anh ở cùng một vị trí với nhau.
Thẩm Chi Diệu vỗ vỗ đầu con chó, con chó đó liền ngoan ngoãn ngồi xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tinh Không nói nghiêm túc: “Lại đây.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, chỉ có thể tiến lại gần.
Thẩm Chi Diệu kéo tay cô, trao chiếc dây xích vào tay cô: “Nắm lấy nó, nó sẽ không cắn em đâu.”
Thẩm Tinh Không rụt rè cầm lấy chiếc xích, nhìn con chó to lớn đó, cô vẫn muốn né về phía sau Thẩm Chi Diệu, cô nhăn mặt lại: “Sao anh không nuôi những con vật đáng yêu một chút....”
Thẩm Chi Diệu xoa xoa đầu cô: “Chẳng phải là nuôi em rồi đấy à?”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cô bĩu môi: “Ai là vật nuôi chứ....”
Thẩm Chi Diệu cười, nắm lấy tay cô, đưa cô đi về phía trước: “Đem theo nó, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi bộ.”
Thẩm Tinh Không nhăn mặt lại, bám chặt lấy Thẩm Chi Diệu, cô dắt con chó đi về phía trước nhưng vẫn sợ hãi. Con chó đó cũng khá nghe lời, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Thẩm Chi Diệu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp, giống như một gia đình vậy.
Anh cười cười, ném chiếc đĩa ra xa, cởi xích ra cho con chó để nó chạy đi đỡ lấy chiếc đĩa.
Thẩm Tinh Không nhìn anh chơi đùa với con chó vui vẻ và cười tươi, cô không kìm được mà ngây người ra.
Người đàn ông này khi cười đúng là rất đẹp, hàm răng trắng như tuyết có thể đi đóng quảng cáo được, anh rất sạch sẽ, sạch sẽ tới mức khiến người khác không dám lại gần, khóe mắt anh còn có những nếp nhăn mờ mờ khi cười, có cái sự trưởng thành và từng trải của người đàn ông ở tuổi đó nên có....nhưng thực ra anh vẫn rất hoàn mỹ....
Nhìn bộ dạng thất thần của Thẩm Tinh Không, Thẩm Chi Diệu kéo cô lại gần ôm lấy eo cô, khẽ hôn lên tai cô: “Nhìn cái gì đấy?”
Thẩm Tinh Không nhìn người làm đang đứng đó không xa, cô đẩy anh ra: “Sẽ bị người khác nhìn thấy bây giờ....”
Thẩm Chi Diệu cười hức một tiếng, ôm chặt cô hơn: “Sớm muộn thì cả thế giới này sẽ đều biết, nha đầu, sự lo lắng của em thật thừa thãi.”
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng chẳng quan tâm gì của anh, cô có chút không hiểu sự tự tin của anh từ đâu mà tới.
Con chó nhìn thấy Thẩm Chi Diệu mãi không ném đĩa bay, nó liền chạy tới, nhảy trồ đứng lên bám vào người anh.
Cô cũng cười, cùng với anh ở trong sân tiếp tục chơi đùa với con chó.
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc áo khoác ngoài của anh, nhìn anh và con chó cùng chạy, cô cảm thấy nụ cười của anh thực sự còn rất trẻ, có sức ảnh hưởng tới người khác....
Thẩm Chi Diệu sau một hồi chạy toát mồ hôi, anh dừng lại và bảo người làm dắt con chó đi, anh lại gần bên Thẩm Tinh Không.
Cô đưa chiếc áo khoác cho anh rồi lau mồ hôi cho anh: “Sẽ bị cảm đấy, mau đi vào phòng thôi.”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô, ánh mắt anh sáng lên như ngôi sao trong màn đêm, anh kéo cô lại và hôn lên môi cô nụ hôn thật sâu.
Thẩm Tinh Không không kịp né đi, chỉ biết nhắm mắt lại để anh điều khiển tất cả.
Đêm đầu đông gió rất lạnh, Thẩm Tinh Không và anh cùng nhau trải qua đêm cuối cùng đó trước khi rời đi....
******
Sáng ngày hôm sau Thẩm Chi Diệu phải ra sân bay.
Khi tỉnh dậy, nhìn Thẩm Tinh Không vẫn còn đang nằm ngủ trong lòng mình, anh cúi đầu xuống nhìn hai hàng lông mi đang rung rung lên của cô, thực ra anh biết, cô ở bên anh cô không hề cảm thấy yên tâm chút nào.
Anh vừa động đậy Thẩm Tinh Không liền tỉnh.
Cô dụi dụi mắt, Thẩm Chi Diệu đắp chăn lên người cho cô, cúi xuống trao cô một nụ hôn: “Bây giờ anh phải đi ra sân bay đây, em ngủ thêm một lát đi.”
Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt âu yếm của anh, không biết tại sao cô đột nhiên có chút lưu luyến, lập tức đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.
Thẩm Chi Diệu mỉm cười, đưa tay ra véo nhẹ vào má cô: “Ngoan, ngày kia anh lại về rồi.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh, cô ngồi dậy, quàng tay vào cổ anh.
Thẩm Chi Diệu nhướn mày lên, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Sao thế?”
Thẩm Tinh Không không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.
Thẩm Chi Diệu xoa xoa đầu cô, đúng là con gái, anh không thể nào nhìn thấu tâm tư được.
Thẩm Tinh Không ôm lấy anh một lát mới bỏ tay ra, cô dụi dụi mắt: “Trên đường cẩn thận nhé, anh mau đi đi.”
Thẩm Chi Diệu do dự rồi lại ôm lấy cô, bế cô đặt lên đùi mình: “Tiểu Tinh, hay là đi cùng anh?”
Thẩm Tinh Không vội lắc đầu, cô cúi đầu xuống chỉnh lại cổ áo cho anh: “Em không đi đâu, em cũng không phải là không rời xa anh được, anh đi làm việc, em bám theo làm cái đuôi làm gì!”
Thẩm Chi Diệu cười cười véo mũi cô một cái: “Được, cái đuôi ở nhà đợi anh, anh đi rồi sẽ quay về.”
Thẩm Tinh Không nằm xuống, nhìn anh đi rửa mặt, thay quần áo, hai người thân mật giống như những cặp đôi thực sự, hai người họ đi tới được ngày hôm nay, giống như là một giấc mơ vậy.
Thẩm Tinh Không khẽ thở dài một tiếng.
Thẩm Chi Diệu trước khi rời đi lại quấn lấy cô một lúc nữa, tuy cô không quen nhưng cũng không từ chối anh.
Thẩm Tinh Không mặc quần áo vào, đi tới cửa sổ nhìn xe anh rời đi, mãi cho tới khi không nhìn thấy nữa cô mới quay về phòng mình, từ trong đáy tủ lấy ra chiếc hành lý sớm đã thu dọn xong.