Tại bãi đỗ xe.
Lạc Đơn Thụy ra sức chạy đuổi theo, ngoài trời tuyết vẫn đang bay bay.
Thẩm Chi Diệu mặc một chiếc áo màu đen, quấn trên cổ là một chiếc khăn kẻ màu xanh đậm, từ phía sau nhìn cơ thể anh cao lớn sừng sững.
Người đàn ông này, từ trước tới nay cô ta chưa từng hiểu và nắm bắt được....
Đuổi theo và Lạc Đơn Thụy từ phía sau lưng gọi anh: “Anh đợi đã!”
Thẩm Chi Diệu đứng bên cạnh xe, mở cửa xe ra rồi lúc này anh quay đầu lại nhìn cô ta.
Lạc Đơn Thụy chạy đuổi theo mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thờ ơ của anh, ngoài sự lạnh lùng như thường ngày thì còn có thứ gì đó không rõ ràng, giống như một con dã thú bị ép tới đường cùng và phải làm ra những điều tuyệt vọng.
Lạc Đơn Thụy thở phì một tiếng rồi hỏi anh: “Anh lợi dụng em xong rồi, một căn hộ và một bản hợp đồng thế là kết thúc à?”
Thẩm Chi Diệu dựa người vào chiếc xe, từ từ rút ra một điếu thuốc và châm lửa, anh hít một hơi sau đó thở ra làn khói trắng, nét mặt anh mơ hồ, anh cười lạnh lùng: “Vậy sao? Anh nhớ khi em lên giường với anh em cũng biết hưởng thụ lắm mà.”
Lạc Đơn Thụy nắm chặt hay tay lại, kích động: “Anh căn bản chỉ coi em là kẻ thay thế! Anh đừng tưởng em không biết cô gái trong lòng anh là ai, em vẫn luôn không vạch trần anh vì em nghĩ anh là người thông minh, thế nhưng hôm nay em phát hiện anh chẳng có gì khác biệt so với những sinh vật đơn bào suy nghĩ dựa vào phần dưới cơ thể cả.”
Thẩm Chi Diệu ngón tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu xuống: “Đúng là không có khác biệt gì. Lạc tiểu thư, tôi có thể làm thì đã làm rồi, đừng có lật mặt như thế không hay ho gì đâu.”
Lạc Đơn Thụy không can tâm, liền phun ra những lời vẫn luôn giấu trong lòng: “Anh tưởng anh có thể có gì với Thẩm Tinh Không à? anh chẳng thể một tay che được cả bầu trời đâu, đợi tới khi tất cả mọi người đều biết được chuyện xấu xa của anh, anh sẽ thân bại danh liệt, anh sẽ trở thành trò cửa của những người trong thiên hạ.”
Thẩm Chi Diệu rủ đôi mi xuống, thần sắc lạnh lùng, anh vứt điếu thuốc xuống chân và di nát: “Chẳng sao, dám làm thì dám nhận.”
Lạc Đơn Thụy nhìn bộ dạng kiên định của anh, cô ta lắc lắc đầu như muốn phát điên lên: “Thẩm Chi Diệu, anh nên đi khám bác sĩ tâm lý, anh mắc bệnh rồi!”
Ngồi vào trong xe, anh đưa tay ra cắm chìa khóa vào, Lạc Đơn Thụy đuổi theo, ghé sát vào cửa xe, cô ta gào lên mất kiểm saots: “Thẩm Chi Diệu, anh với cô ta sẽ không có kết quả gì đâu! Anh sẽ đi vào con đường không có lối để quay đầu, có phải anh thực sự thích con gái không quan tâm gì cả không, anh đúng là đồ biến thái!”
Thẩm Chi Diệu chẳng thèm để ý tới cô ta, khởi động xe và nhấn nút chân ga rồi lái chiếc xe đi.
Lạc Đơn Thụy thấy anh đi rồi, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, liền chạy theo: “Thẩm Chi Diệu, anh là đồ khốn! Đồ điên, đồ thần kinh!”
Chiếc xe được lái đi càng lúc càng xa, từ phía gương chiếu hậu Thẩm Chi Diệu nhìn thân hình cô gái càng lúc càng nhỏ đi.
Gánh nặng trong lòng lúc này đã được gỡ bỏ xuống, điều anh cần làm đó chính là chờ đợi để ngăn lại vật cản duy nhất không cho anh tiến lên phía trước.
Chờ đợi cô mở cửa ra và cho anh bước vào.
Đi đường vòng mua một ít đồ ăn đêm, về tới Thẩm gia trời cũng đã khá muộn.
Cởi chiếc áo khoác ra đưa cho chị Hoan, anh hỏi: “Tiểu Tinh buổi tối có ăn cơm không?”
Chị Hoan thở dài một tiếng: “Không mở cửa, từ sáng tới giờ cũng không ăn gì, tôi có nói thế nào cũng không dỗ được.”
Thẩm Chi Diệu khẽ ừm mootjt iếng, cầm túi đồ ăn vừa mua đi lên lầu, quay đầu lại nói với chị Hoan: “Thay tôi nói với mọi người một tiếng, bắt đầu từ tháng này, tiền lương của mỗi người sẽ được tăng gấp ba lần, coi như là phần thưởng để mọi người an phận chỉ làm tốt công việc của mình.”
Chị Hoan gật đầu.
Thẩm Chi Diệu dừng chân lại rồi hỏi: “A Tiến đâu?”
Chị Hoan lại thở dài: “Cái tên tiểu tử thối đấy, tối hôm đó chạy ra ngoài cả đêm, sáng ngày hôm sau quay về thì say khướt, thấy được lúc đó rồi cũng chẳng biết đi đâu, hôm nay cả ngày cũng không thấy....tiên sinh....”
Thẩm Chi Diệu xua xua tay: “Để mặc cậu ấy đi.”
Đi lên tầng, anh đi thẳng tới trước cửa phòng Thẩm Tinh Không, rút ra chiếc chìa khóa dự phòng, cho vào ổ khóa và mở cửa ra.
Thẩm Tinh Không nằm trên giường nhìn thấy anh, sợ hãi và vội vàng ngồi dậy, mái tóc dài của cô cũng chưa được buộc lại, mà chảy dài như một thác nước.
Thẩm Chi Diệu nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, anh giơ túi đồ ăn trên tay lên, từ từ tiến lại gần: “An chút gì đó rồi hãy ngủ.”
Thẩm Tinh Không cầm lấy chiếc gối: “Chú vào kiểu gì đấy.....chú đi ra ngoài!”
Thẩm Chi Diệu vứt chiếc chìa khóa dự phòng lên chân cô, mở miệng mấy chiếc túi đồ ăn ra, nhìn cô: “Muốn ăn mỳ thịt bò hay là bánh bao nhân thịt? Hay là bảo đầu bếp làm bữa tối cho em?”
Thẩm Tinh Không nhìn anh với ánh mắt đề phòng, cô cúi đầu cầm chiếc chìa khóa dự phòng lên và giấu phía sau lưng.
Thẩm Chi Diệu khẽ cười rồi lắc lắc đầu: “Đồ ngốc, có giấu chìa khóa đi thì anh cũng vẫn còn, nơi mà anh muốn tới thì không ai ngăn lại được.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chằm, nhìn anh cầm đũa và bát mỳ đưa tới trước mặt, ánh mắt sâu sắc và quyến rũ: “Đừng có hất bát, cái thứ này sẽ làm bỏng chết người đấy. Một đêm cũng là vợ chồng, em không được mưu sát chồng đâu đấy.”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cô ôm gối quay mặt sang một bên: “Không biết xấu hổ!”
Thẩm Chi Diệu nhìn mặt cô đỏ lên, anh nói với cô giọng khàn khàn: “Mau ăn đi, em mà không ăn mỳ thì anh ăn em đấy.....”
Thẩm Tinh Không trừng mắt lên: “Chú dám....”
Thẩm Chi Diệu đặt bát mỳ xuống, xắn tay áo lên, ghé sát lại cô và dọa: “Trong thiên hạ này không có việc gì mà Thẩm Chi Diệu anh không dám....”
Thẩm Tinh Không cầm gối đập vào anh: “Đồ khốn! Chẳng phải chú nói sẽ không miễn cưỡng người khác nữa à! tôi....chỗ đó vẫn còn đau!”
Thẩm Chi Diệu đặt tay lên vai cô hơi đẩy cô ra phía sau, anh cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đỏ và xấu hổ của cô anh cười ha ha, rồi anh nói: “Chẳng phải là mua thuốc cho em rồi à? sao không uống?”
Thẩm Tinh Không cúi gằm mặt xuống, người co rúm lại: “Chẳng phải nói.....không cần uống thuốc trong thời kì an toàn à, sẽ có tác dụng phụ....rất khó chịu....”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống khẽ véo mũi cô: “Đồ ngốc, thuốc đưa cho em là thuốc làm em không đau nữa, sao lại nỡ để em chịu khổ chứ.....”
Thẩm Tinh Không quay đầu sang một bên né anh: “Cái đêm mà chú phát điên lên đó, nỗi khổ tôi chịu cả đời này sẽ không bao giờ quên!”
Thẩm Chi Diệu nhìn người phụ nữ của mình, anh cúi đầu xuống khẽ cười: “Cái đêm anh phát điên lên đó, em đã có được cái cảm giác sung sướng mà cả đời này sẽ không quên đúng không?”
Thẩm Tinh Không không nói lại được anh, lời nói của anh cô không nghe lọt tai được, cô đánh anh: “Là chú miễn cưỡng ép tôi....tôi thèm vào mà cảm thấy thế....”
Thẩm Chi Diệu yêu tới chết cái bộ dạng xấu hổ đó của cô, một bàn tay anh đặt xuống chân cô và chạy dọc lên phía trên, giọng nói khàn khàn: “Vậy thì anh cố hết sức để làm lại một lần nữa nhé?”
Thẩm Tinh Không sợ hãi co người lại, cổ họng cô khô cứng lại, giọng nói không còn được như bình thường: “Không muốn....”
Thẩm Chi Diệu cười ha ha rồi vỗ vào hông cô, kéo cô dậy: “Ngoan, ăn mỳ đi.”
Thẩm Tinh Không cảm thấy khó chịu với câu nói “không muốn” vừa nãy của mình, nó giống như một cục bông dính nước, mềm nhũn ra khiến cô cảm thấy xấu hổ.