Nhìn Thẩm Chi Diệu với sự lạnh lùng, sự tức giận được kìm nén trong lòng như được bùng lên, cô bỏ A Tiến ra, bản thân cố gắng đứng thẳng lên, nhìn về phía Thẩm Chi Diệu. “Có phải chú đã ép cả nhà Tưởng Thu Muội chuyển đi không? Thẩm Chi Diệu, chú ngoài việc dùng những thủ đoạn đê hèn để ép người khác bước vào đường cùng ra thì còn có gì khác nữa?”
A Tiến lập tức đưa tay ra giữ lấy hai vai Thẩm Tinh Không, nhìn Thẩm Chi Diệu ánh mắt như sắp phun ra lửa và nói: “Tiên sinh, tiểu thư uống say rồi, để tôi đưa cô ấy lên tầng....cô ấy....”
“Cậu đi ra ngoài.” Thẩm Chi Diệu gằn giọng xuống nói ra lệnh anh đứng lên từ ghế sô pha, một tay nắm chặt lại cho vào trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
A Tiến không dám bỏ Thẩm Tinh Không ra, anh biết Thẩm Chi Diệu đã bắt đầu tức giận rồi.
Thẩm Tinh Không hất tay A Tiến ra, vỗ tay vào ngực anh nói: “ĐI đi, chú ấy sẽ trút giận lên đầu những kẻ yếu ớt như chúng ta, anh không đi chú ấy sẽ trừ lương anh, ép cả nhà anh mất việc đấy, chú ấy giỏi nhất mấy khoản này mà.”
A Tiến nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Chi Diệu, sắc mặt anh trắng bệch ra, đôi vai rộng hơi run lên.
A Tiến lại chau mày lại nhìn Thẩm Tinh Không, lí nhí nói với cô: “Tiểu thư, đừng nói linh tinh nữa!”
Thẩm Tinh Không cười lạnh lùng, đẩy A Tiến ra: “Đi đi, anh mà không đi là bị ăn mắng đấy, người ta đã nói “cậu đi ra ngoài rồi” còn gì, anh mau đi đi.”
Đồng tử mắt Thẩm Chi Diệu co lại, anh đứng im một chỗ, thần sắc lạnh lùng vô cảm nhìn Thẩm Tinh Không tự đứng đấy nói một mình.
Nhiệt độ căn phòng dường như cũng đã giảm xuống cực độ.
A Tiến vẫn muốn khuyên Thẩm Tinh Không, Thẩm Tinh Không chẳng hiểu tại sao lại khóc òa lên, cô quệt nước mắt đi thì hàng khác lại lăn xuống, rồi cô mếu máo nói: “Tôi không làm nữa, tôi không muốn nhẫn nhịn chịu đựng nữa, Thẩm Chi Diệu, tôi ghét chú ghét muốn chết! Chú là người đàn ông biến thái nhất, đê tiện nhất, không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp.”
Dây thần kinh trên đầu A Tiến giật lên, anh nắm lấy cổ tay cô, gằn giọng nói lí nhí: “Thẩm Tinh Không, đủ rồi!”
Thẩm Tinh Không giật tay ra, vẫn khóc: “Anh cùng một giuộc với chú ấy đúng không? không muốn nghe tôi mắng chú ấy hả? Vậy thì tôi cứ mắng đấy, con người đê tiện, trước mặt người khác thì giả vờ đóng kịch chẳng quan tâm tới tài sản của Thẩm gia, nhưng sau lưng người khác thì sao, ai mà biết được chú ấy đã nuốt trôi của công ty bao nhiêu! Đồ biến thái, đồ biến thái....”
A Tiến vô cùng hối hận vì đã đưa cô quay về, hoặc là đưa cô quay về căn biệt thự cổ hoặc cứ ở lại trong công viên còn hơn là bây giờ.
Miệng Thẩm Chi Diệu luôn nhếch lên, sau khi nghe thấy cô lí nhí mắng đi mắng lại anh là đồ biến thái, anh liền bật cười, nụ cười đó khiến người khác lạnh hết cả sống lưng, dường như sớm đã bị câu nói của cô kích động.
A Tiến nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Tinh Không, làm cô đau để cô tỉnh lại, anh lờ mờ cảm thấy bất an, sự bất an này làm cho anh rất muốn giáng cho Thẩm Tinh Không một cái tát để cô tỉnh lại, đánh cho cô tỉnh như thế cô mới không tiếp tục ném thêm bom vào quả núi lửa nữa....
Thẩm Chi Diệu cười, cười tới nỗi hai mắt đều nheo lại. A Tiến ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh đã tiến lại gần, A Tiến lập tức kéo Thẩm Tinh Không ra phía sau lưng mình nhưng Thẩm Chi Diệu đã nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, dùng lực kéo cô lại.
Thẩm Tinh Không loạng choạng va vào vai anh, đột nhiên đau điếng, cô đưa tay ra định đánh, Thẩm Chi Diệu nghiến răng lại giữ chặt lấy hàm cô, dùng lực, hai mắt anh trợn lên, cúi đầu xuống gằn giọng nói: “Sự chịu đựng của tôi chỉ được tới đây thôi....”
Thẩm Tinh Không còn chưa kịp kêu lên thì trời đất như quay cuồng đảo lộn, cả người cô được Thẩm Chi Diệu bế phốc lên vai.
A Tiến thấy vậy, vội vàng tiến lên phía trước, Thẩm Chi Diệu đưa chân đá vào chiếc bàn, bánh sinh nhật trên chiếc bàn văng xuống đất, A Tiến chỉ nghe thấy Thẩm Chi Diệu gằn giọng nói tức giận: “Vũ Tiên Tiến, cậu giám cướp phụ nữ với tôi?”
Anh dường như bị sét đánh vậy, đứng im một chỗ bất động....
Cướp phụ nữ với anh....
Cướp....
Phụ nữ.....
Thẩm Chi Diệu vác Thẩm Tinh Không trên vai, nhìn thấy mấy người làm nghe thấy tiếng ồn ào chạy ra, hai mắt anh đỏ ngầu, gầm lên: “Cút hết xuống dưới cho tôi!”
Những người làm vội vàng sợ hãi lùi xuống.
Thẩm Chi Diệu bước những bước dài đi lên tầng, mang theo sự phẫn nộ, mang theo sự nóng giận không có cách nào kìm chế nổi.
Anh giơ chân đạp cánh cửa ra, rồi lại dùng tay đóng rầm cửa lại, tiếng cửa vang lên làm Thẩm Tinh Không sợ hãi khóc càng lớn tiếng hơn, cô há miệng cắn vào lưng Thẩm Chi Diệu rồi mắng: “Có bản lĩnh thì giết chết tôi đi! Chú tưởng chú là ai chứ!
Chú có bạn gái rồi mà vẫn còn muốn chiếm hữu tôi! Chú sợ công ty sẽ phải giao lại vào tay tôi có đúng không? vì thế chú không còn quan tâm tới luân thường đạo lý mà không ngừng tới quấy rầy tôi? Thẩm Chi Diệu, làm đàn ông mà thành ra như chú thì đúng là bi ai!”
Thẩm Chi Diệu nghiến răng lại, cơ mặt anh căng ra, anh bước chân vào trong nhà tắm, đặt Thẩm Tinh Không trong chiếc bồn tắm cứng đơ.
Thẩm Tinh Không bị vứt trong đó, chỉ cảm thấy cơ thể mình đau nhức khắp nơi, cô ấn tay vào hai bên thái dương giật đùng đùng cô mắng: “Thẩm Chi Diệu! Tôi sẽ nói với ông nội, tôi nhất định phải nói với ông, tôi không sợ sự uy hiếp của chú, tôi sẽ nói với ông rằng chú từng cững bức tôi! Tôi sẽ bảo ông đuổi chú đi, đuổi chú khỏi công ty, đuổi khỏi Thẩm gia! Chú là đồ rắn độc, Thẩm gia chúng tôi nuôi dưỡng chú vậy mà chú lại quay lại cắn ngược Thẩm gia! Chú không bằng đồ cầm thú!”
Vừa nói dứt lời cô liền cảm thấy tràn vào cơ thể mình là sự lạnh buốt.
Thẩm Chi Diệu mở nước lạnh ra, dùng vòi hoa sen chiếu thẳng vào cô, nghiến răng lại anh cười lạnh lùng: “Em có thể đôi tội danh rồi, không phải đã từng muốn cưỡng bức mà là ngay bây giờ đây.”
Thẩm Tinh Không túm lấy chai sữa tắm bên cạnh ném về phía anh, phẫn nộ mắng: “Đồ vô liêm sỉ! Chú dám tôi sẽ kiện chú, làm cho chú thân bại danh liệt, cho chú bị bắt đi ngồi tù!”
Thẩm Chi Diệu không né người đi, cái chai lớn đập vào đầu anh, vang lên một tiếng nhưng anh chẳng màng mà vẫn nở nụ cười tàn ác, anh nắm lấy một cánh tay của Thẩm Tinh Không, anh ghé sát mặt mình vào mặt cô thở ra hơi thở lạnh lùng: “Tùy em, đợi tới khi anh đưa em lên thiên đường rồi anh chỉ sợ là em lại không nỡ thôi. Thẩm Tinh Không, đêm nay, anh sẽ tặng cho em một món quà độc nhất vô nhị trong thiên hạ - món quà để trưởng thành.”
Con tim Thẩm Tinh Không run lên, nỗi sợ hãi tràn ngập con tim cô, cô cầm lấy những thứ như xà bông, hộp đựng xà bông bên cạnh ném về phía Thẩm Chi Diệu!
Một bàn tay của Thẩm Chi Diệu luồn vào mái tóc đen của cô, từ từ bóp chặt lại, anh cúi đầu, ánh mắt như đóng băng, nụ cười tàn ác anh nói: “Hãy giữ sức đi, lát nữa anh sẽ để em bay lên cùng anh, cả một đêm....”
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy da đầu rất đau như thể sắp bung ra khỏi đầu, không đợi cô lên tiếng mắng lại, Thẩm Chi Diệu liền luồn tay kia xuống eo và bế cô lên.
Thẩm Tinh Không giống như một con chó con bị anh nhấc lên, mãi cho tới khi anh vứt cô lên giường.