Chưa đầy mười lăm phút sau Tống Vu Quân mặc bộ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm thoang thoảng khắp căn phòng, Tống Vu Quân vừa tắm xong trên người còn vương vấn vài giọt nước long lanh trên khuôn ngực vạm vỡ làm cho Hàn Nhi phải đỏ mặt vì vô tình nhìn thấy.
Cô nàng mau chóng nắm mắt quay đi chỗ khác làm lơ như không thấy.
Hành động đáng yêu này đương nhiên đã bị Tống Vu Quân nhìn thấy hết rồi.
Trong lòng bỗng nhiên nổi máu lưu manh muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một chút.
Ngón tay thon dài của Tống Vu Quân nhẹ nhàng gỡ hai nút cúc áo trên cùng ra để lộ một khoảng không rộng rãi trước ngực.
Sau đó cổ tình tiến lại gần Hàn Nhi để cho cô thấy.
“Cậu chủ…
phiên cậu cài cúc áo lại được không ạ?”
Cô gái nhỏ lắp bắp không nói nên lời, hai mắt chỉ dám mở hi hí để nhìn chứ không đám mở to.
Tống Vu Quân khẽ cười, cô gái này đúng là lắm trò, đã nghiện rồi còn ngại.
Cố tình để cho nhìn thấy mà chỉ dám nhìn như thế thì thật là uống phí của trời đó nha.
“Em không cần phải ngại, muốn nhìn thì cứ việc nhìn cho thoải mái.Tôi cho phép em nhìn”
Tống Vu Quân phải bật cười trước vẻ mặt mâu thuẫn đấy của Hàn Nhi.
Vừa háo sắc mà vừa muốn giữ lại chút liêm sỉ.
Được rồi cho em nhìn hết đấy, kiểu gì sau này chẳng là của em.
Hàn Nhi nghe thấy thì có hơi chột dạ một chút, đúng là cô muôn ngắm đấy, nhưng vì liêm sỉ không cho phép nên đành len lén vậy thôi.
Nếu cậu chủ đã cho phép thì tội gì không ngắm.
Tống Vu Quân đưa cho Hàn Nhi một cái khăn lông, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Em lại đây lau tóc cho tôi.”
Hàn Nhi dè dặt đi về phía Tống Vu Quân, khuôn mặt phúng phính xinh đẹp khẽ ửng hồng như trái cà chua chín.
Tay cầm khăn lông lau tóc cho Tống Vu Quân mà run lên từng hồi.
Tóc của Tống Vu Quân rất thơm và mềm, lau tới đâu là mùi hương thoang thoảng tỏa ra tới đó.
Mùi hương này khiến cho Hàn Nhi rất dê chịu.
Vừa lau tóc cho Tống Vu Quân, Hàn Nhi vừa nhớ lại cuộc tranh cãi khốc liệt của Tống gia vừa rồi, nhớ lại Tống Vu Quân thực chất không phải do phu nhân quá cố sinh ra chung với cô chủ, nhớ lại sự khinh bỉ chà đạp mà họ ngày đêm hành hạ Tống Vu Quân, nhớ lại bao nhiêu uất ức tủi nhục đè nặng trên vai người đàn ông này suốt những năm vừa qua, Hàn Nhi không cầm nổi nước mắt, đôi mắt long lanh ngập nước chực chờ như muốn rơi ra ngoài.
Vừa nãy cô còn nhìn thấy vài vết sẹo trên người cậu chủ nữa.
Chứng tỏ đã không ít lần ông chủ đánh đập hành hạ đã man.
Người đàn ông này rốt cuộc đã trải qua những cực khổ gì mới có thể ngồi yên ở vị trí này? Càng nghĩ tới Hàn Nhi càng thấy không đành lòng.
Bàn tay đang lau tóc cho Tống Vu Quân cũng chậm hơn một chút.
Tống Vu Quân dường như cảm thấy điều gì không ổn liên lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì thế? Ai bắt nạt em à?”
Trước khi bị Tống Vu Quân nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối thì Hàn Nhi đã mau chóng gạt nước mắt sang một bên, cố gắng làm ra vẻ tươi cười rồi trả lời.
“Đâu có, chỉ là bụi bay vào mắt nên hơi khó chịu thôi ạ”
“Nếu như ở đây có ai bắt nạt em thì phải nói cho tôi biết, tuyệt đối không được để bị ức hiếp, rõ chưa?”
“Dạ”