Giải quyết xong việc của mình Tống Vu Quân mới nhận ra mình có một cuộc hẹn với Hạo Nhiên để bàn về kế hoạch sắp tới.Để cậu ta chờ lâu thế này đảm bảo sẽ bị càm ràm cho mà coi.
Bước chân vào một quán cà phê trọng, khách hàng thì tấp nập xung quanh nhưng không khó để nhận ra Hạo Nhiên, bởi vì mái tóc bạch kim trắng muốt của anh ta thật sự rất nổi bật.
Phong thái dửng dưng tựa người vào lưng ghế, ánh mắt sát gái đang chäm chú nhìn xung quanh để tìm con mồi thật khiến cho Tống Vu Quân ngứa mắt.
“Sao? Bận rộn với em gái nào mà bây giờ mới tới đúng không hả?”
Hạo Nhiên ung dung câm lấy một tách cà phê lên nhấm nháp vài cái, ánh mắt mang ý đùa nhìn thẳng vào Tống Vu Quân không chút do dự.
Đáp lại câu nói cười đùa của Hạo Nhiên, Tống Vu Quân chỉ thờ ơ ngồi xuống rồi bắt tay vào công việc chính.
“Thế nào? Thuận lợi không?”
Hạo Nhiên có chút bất bình vì niêm tin của Tống Vu Quân dành cho mình.
Ánh mắt sắc lẻm lướt qua rồi khó chịu nói.
“Cậu khinh thường người bạn này như vậy cơ à? Tuy có chút khó khăn đấy, nhưng không sao.Tôi đã lấy được năm mươi phần trăm cổ phần của công ty rồi.Vậy tiền công của tôi cậu tính trả như thế nào đây?
Hửm?”
Dừng lại một chút, Hạo Nhiên quan sát Tống Vu Quân một hồi lâu rồi tiếp tục lên tiếng.
“Thế lão già keo kiệt đó có cho cậu xíu xiu cổ phần nào trong công ty hay không?”
“Không nhiều, nhưng vẫn có phần.Chỉ là không đủ để lật đổ lão ta thôi.”
“Không biết lão ta tính toán điều gì mà lại để cho bên ngoài mua đứt hơn năm mươi phần trăm, còn con trai ruột của mình lại không được một phần nhỏ trong đó.Hay là vốn dĩ lão ta không muốn cậu ngồi vào chiếc ghế này?”
Tống Vu Quân trầm ngâm không lên tiếng.
Những điều mà Hạo Nhiên vừa nói không sai chút nào, lão ta nhân cơ hội cố phiếu sụt giảm sẽ thu mua lại với số lượng lớn, hòng chia lại cho Tống Mỹ Nhân, sau này sẽ đưa cô ta lên nắm quyên.
Nhưng không may cho Tống Hùng Anh, Tống Vu Quân đã đi trước một bước rồi.
Hạo Nhiên gõ tay trên bàn như một thói quen, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân như đang suy xét chuyện gì đó.
“Vậy tôi sẽ làm thủ tục chuyển toàn bộ cổ phần của công ty cho cậu đứng tên, chịu không? Trong tay tôi có năm mươi phần trăm, thêm của cậu nữa là chắc chắn hơn lão già đó và con gái lão cộng lại rồi.”
Nghe tới đây Tống Vu Quân có chút giật mình, anh chàng đăm chiêu nhìn vào Hạo Nhiên với con mắt tràn đầy nghi hoặc rồi chậm rãi lên tiếng.
“Nghiêm Hạo Nhiên, không phải cậu cũng đang là một cổ đông lớn của công ty? Tôi đang giúp cho túi tiền của cậu ngày càng sinh sôi nảy nở thêm đấy.
Tự nhiên lại chuyển hết cho tôi làm gì?”
“Này! Tên kia.Chính cậu là người nằng nặc đòi tôi mua cổ phiếu mà giờ lại không chịu nhận là sao? Cậu tính chơi đùa với tôi à?”
Tưởng rằng Tống Vu Quân muốn chiếm hết năm mươi phần trăm cổ phần của công ty nên anh ta phải từ bỏ giấc ngủ quý giá để thu mua lại cho bằng được.
Bây giờ không thèm nhận còn đẩy ngược lại cho Hạo Nhiên.
Tên này đang muốn gây sự đúng không? Dừng lại một chút, Hạo Nhiên tiếp tục nói.
“Chuyển hết cổ phần cho cậu đấy, ông đây quá chán với Tống thị rồi, không còn hứng thú nữa.Số cổ phiếu này chuyển miễn phí, coi như là món quà chúc mừng của tôi dành cho cậu.Nhận lấy đi.”
Đương nhiên Tống Vu Quân biết được Hạo Nhiên đang cố gắng trả ơn mình vì đã cứu mạng anh ta, nhưng chỉ vì thuận tiện mà thôi, không ngờ rằng Hạo Nhiên lại để bụng chuyện đó tới bây giờ.
Vốn dĩ muốn Nghiêm Hạo Nhiên trở thành cổ đông lớn của công ty.
Cho dù Tống thị có rơi vào tay của Hạo Nhiên thì Tống Vu Quân cũng cam lòng.
Anh không muốn nhìn thấy bộ mặt tự đắc kiêu ngạo của hai cha con lão ấy thêm chút nào nữa.
Tống Vu Quân muốn đạp đổ cơ ngơi mà Tống Hùng Anh đã cất công gầy dựng bao năm nay.
Muốn lão ta nhìn thấy Tống thị từng bước sụp đổ.
Vậy mà bây giờ Nghiêm Hạo Nhiên lại đổi ý không thèm mớ giấy vụn đó nữa lại còn đem tất cả đưa cho Tống Vu Quân, điều này làm cho Tống Vu Quân có chút ngạc nhiên.
Ngay cả bản thân Tống Vu Quân cũng không thể tin được mình có thể làm bạn với một công tử nhà giàu như Hạo Nhiên.
Người bạn đầu tiên mà Tống Vu Quân có được từ bé tới giờ.
Chuyện xảy ra cách đây năm năm rồi, vào một đêm mưa bão, Tống Vu Quân đang chuẩn bị ăn tối trong cái ổ chuột xập xệ của mình thì bên ngoài truyền tới một tiếng gõ cửa rất mạnh.
Hạo Nhiên nằm gục trước cửa nhà của anh ta với thân hình máu me bê bết, trong rất thảm hại.
Tống Vu Quân còn bị dọa cho hết hồn, nhưng vì lòng thương hại đành mang chàng trai này vào nhà băng bó vết thương.
Hạo Nhiên bị bắn một phát ở chân, khuôn mặt bị đánh cho bầm tím không nhận ra được ai.
Bên ngoài còn bị đám người lạ mặt truy đuổi, nếu như hôm đó không có Tống Vu Quân ra tay giúp đỡ thì cái mạng nhỏ của Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không còn.
Tuy rằng chỉ giúp Hạo Nhiên vệ sinh miệng vết thương, băng bó sơ sài một chút và cho anh ta chỗ ở nhờ trong khi chờ người nhà tới đón.
Ấy vậy mà bây giờ Tống Vu Quân và Hạo Nhiên đã trở thành đôi bạn thân thiết.
Quay trở về hiện tại, Tống Vu Quân đang ngồi đối diện với con trai của ông trùm trong giới hắc đạo, chỉ cần một câu nói của Hạo Nhiên có thể khiến cho cục diện trắng đen đảo lộn.
Có được Hạo Nhiên trong tay không khác gì có cả thế giới.
Người chống lưng cho Tống Vu Quân quá mạnh, ai còn dám đụng tới anh ta nữa đây? Hạo Nhiên nhìn Tống Vu Quân khẽ cười, nụ cười rất hút hồn rồi nhẹ nhàng nói.
“Sao! Tặng cậu một chút lợi ích mà đã ngại ngùng như vậy rồi sao? Có gì mà không dám nhận? Không nhận là coi như không nể mặt tôi rồi đấy”
Nghe nói vậy Tống Vu Quân cười khổ, thế lực đáng sợ như vậy mà Tống Vu Quân dám không nể mặt được sao? Anh ta chưa muốn bị truy sát đâu.
Nhưng đây vốn dĩ cũng không nằm trong kế hoạch của anh ta.
Tống Vu Quân hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng dỗ ngọt Hạo Nhiên.
“Không phải là không muốn nhận, hiện tại tôi chưa muốn ra mặt, những gì đặc sắc phải để dành cuối cùng.Hơn nữa, bên cổ đông của công ty và lão đó chưa biết được danh tính của người thu mua cổ phiếu nhiều như vậy, chỉ có thể nhờ cậu tiếp tục ra mặt mà thôi.”
Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ra hiệu cho người phía sau đưa lên giấy và bút, đặt lên trên bàn trước mặt Tống Vu Quân rồi nói.
“Tôi sẽ ra mặt giúp cậu, nhưng theo quy tắc vân phải chuyển nhượng cổ phần, hợp đồng tôi đã chuyển bị sẵn rôi, mau kí đi người anh em”
Hạo Nhiên biết chắc chắn đây chỉ là cái cớ của Tống Vu Quân, cho nên anh ta đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ, Tống Vu Quân chỉ việc kí mà thôi.
Bởi vì đối với người bạn mới này, Hạo Nhiên cảm thấy rất hứng thú, muốn tiếp tục giúp đỡ dài lâu.
Ngoài ra Hạo Nhiên còn biết được uẩn khúc trong lòng của Tống Vu Quân, nên muốn ra sức giúp đỡ anh ta trả thù Tống Hùng Anh.
Tống Vu Quân thở dài một cái, đã chuẩn bị tới nước này thì làm sao anh ta có thể đánh bài chuồn được cơ chứ.
Bắt buộc phải kí rồi.