Đang bực bội khi không có chỗ giải tỏa lại gặp ngay Tống Vu Quân ở đây.
Không lẽ ông trời đang tạo cơ hội cho hẳn sao? Nhìn điệu bộ đắc ÿ của Khải Châu mà Tống Vu Quân cười khinh một cái, anh lạnh lùng nói.
“Tao không muốn nói chuyện với chó”
Khải Châu nhất thời không tưởng tượng được Tống Vu Quân dám nói điều này với hẳn.
Vốn dĩ trước giờ hắn vẫn coi Tống Vu Quân là một tên nhu nhược không dám làm gì, cũng không dám phản bác lại nửa lời nên mới cố tình làm xấu mặt anh.
Vậy mà giờ anh dám nói như thể.
Bàn tay của Khải Châu vô thức cuộn lại thành nắm đấm nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
Nhìn qua nhìn lại thấy bản thân đang ở chỗ đông người, cộng với sự sang chảnh của nơi này càng khiến cho Khải Châu phải cẩn trọng hơn một chút.
Hắn bây giờ không phải là một tên ham chơi nông nỗi như ngày xưa nữa rồi.
Dù gì cũng trải qua vài năm lăn lộn ở thương trường, hắn cũng tự nhận thức được bộ mặt quan trọng như thế nào.
Khải Châu hít một hơi thật sâu vào trong để lấy bình tĩnh, sau đó nghiến răng nói.
“Một nơi sang chảnh như vầy làm sao mà có chó chạy tới được? Không thấy bên ngoài đề bảng cấm thú cưng sao? Hay là mắt mày bị quáng rồi?”
Tống Vu Quân không thèm để ý tới lời nói của Khải Châu, ngay từ đầu đã chẳng coi hắn ra gì.
Vậy cần quái gì phải để ý cho mệt thân? Nhìn ly trà sữa đang dần dần tan ra mà trong lòng Tống Vu Quân không vui một chút nào.
Chỉ vì cái tên phiền phức này mà Tống Vu Quân phải phí thêm thời gian.
Thật là bực chết đi được.
“Tránh ra chỗ khác được không? Sao cứ phải vo ve trước mặt tao như ruồi vậy hả?”
Tống Vu Quân không kìm chế được mà gạt Khải Châu sang một bên khiến hẳn không tự chủ được mà loạng choạng vài cái, ánh mắt bực dọc đi thẳng về chỗ chiếc xe.
Khải Châu kiên quyết không từ bỏ cơ hội bắt nạt Tống Vu Quân, hắn vội vàng chạy tới nắm tay Tống Vu Quân rồi quay người trở lại, vênh váo hếch mặt lên trời rồi chìa ra tập hồ sơ đang cầm trên tay, kiêu ngạo nói.
“Trong suốt hai năm qua mày đã làm được gì? Còn tao bây giờ đang chuẩn bị ký hợp đồng với một công ty cực kì lớn, lại còn là người đại diện cho công ty trực tiếp đảm nhận hợp đồng này”
Dừng một chút, Khải Châu hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói.
“Mày chỉ hơn được bề ngoài một chút thôi sao? Cơ mà bây giờ còn dám bước vào quán sang trọng như thế mua hai ly nước mắc tiền.
Chắc là tiền để dành hai tuần mới đủ đúng không?”
Vẻ mặt của Tống Vu Quân chán nản nhìn Khải Châu cứ thao thao bất tuyệt như một tên khùng đang cố tỏ vẻ thông minh.
Nhìn thấy kim dài trên đồng hồ bất chợt di chuyển một chút, Tống Vu Quân mới nhớ ra bản thân còn có cuộc hẹn quan trọng cần phải gặp mặt.
Anh nhìn thấy Khải Châu đang ngửa mặt lên trời mà cười, đã thế còn quay lưng đối diện với Tống Vu Quân.
Anh không muốn dây dưa với loại người này nên đành bỏ đi, mặc kệ cho Khải Châu cười cười nói nói như một tên điên.