Hai người ở hẻm nhỏ một đi một về đi dạo một vòng, sau đó lại lái xe đi tới mội tiểu quảng trướng ở phía trước cách đó không xa.
Bên kia phong cảnh không tồi, người cũng nhiều, suối phun, cây xanh, xích đu, bồn hoa, chỉ cần liếc mắt một cái liền làm tâm tình con người sung sướng.
Thẩm Ninh Hinh còn cố ý lôi kéo Khâu Diệc Bạch đến ngồi trên xích đu để chụp vài bức ảnh.
Người này tâm khẩu bất nhất cơ hồ là khắc vào trong xương cốt, một giây trước còn đang thẹn thùng cự tuyệt, một giây sau ngồi ở trên xích đu lại giống như tiểu hài tử, nàng một người lớn như vậy sao có thể biểu hiện như vậy a.
Nhưng mà ngồi lên đong đưa so với ai khác đều vui vẻ hơn.
Đương nhiên chọn sẽ là cái đẹp nhất, trên dây xích đu cột thật nhiều hoa cùng lá cây giả xinh đẹp.
Thậm chí còn lấy di động, mở cameras ra, duỗi tay vẫy vẫy Thẩm Ninh Hinh nói với nàng lại đây chút nha.
Vui vẻ tựa như tiểu hài tử hai tuổi.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, cũng xê dịch qua bên cạnh phối hợp với nàng, nghiêng đầu dựa vào trên người nàng.
Khâu Diệc Bạch thuận thế ôm lấy bả vai của nàng, răng rắc vài cái lưu lại thật nhiều hình ảnh trân quý.
Bởi vì lúc nãy ở trên xe cố ý nhìn qua cái video dạy chụp ảnh, cho nên lần này kỹ thuật chụp ảnh cũng coi như thành thạo hơn chút.
Còn biết tìm góc độ cùng hướng ánh sáng.
Chẳng qua bởi vì đeo cái kính râm kia, cho nên vẫn cảm giác được có điểm kỳ quái.
Như thế nào đột nhiên có loại cảm giác giống như đại lão hào môn cùng tiểu kiều thê đây.
Làm Thẩm Ninh Hinh không nhịn được cười cong đôi mắt.
Nhưng vẫn phải giơ ngón tay cái lên, liên tục khen ngợi nàng: "Hảo, thật tốt, thật tốt quá!"
Nghe được nhiều lời ca ngợi như vậy, làm Khâu Diệc Bạch ở bên cạnh không khỏi đỏ bừng khuôn mặt.
Nguyên bản đang muốn đứng lên đột nhiên đình trệ lại, cũng không biết nghĩ tới cái gì lại ngồi trở về một lần nữa.
"Làm sao vậy?" Thẩm Ninh Hinh khó hiểu, "Còn muốn chụp thêm mấy tấm sao?"
"Không cần mấy tấm." Khâu Diệc Bạch lắc đầu, hoạt động tìm được một góc độ đáng yêu, "Một tấm là được."
Nói xong, không đợi Thẩm Ninh Hinh hỏi thêm điều gì liền xoay mặt lại.
Bởi vì động tác quá nhanh, kính râm vốn dĩ đang đoan đoan chính chính đặt ở trên mũi đều bị động rớt xuống.
Thẩm Ninh Hinh phát hiện nàng đã nhắm hai mắt lại.
Môi cũng dần dần thò qua tới, trên quảng trường ầm ĩ lại mỹ lệ, trên xích đu thoải mái lại thích ý, chậm rãi dán lên gương mặt nàng.
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt một giây, theo bản năng giương mắt nhìn về phía màn hình, phát hiện tay của người này đã sớm lệch khỏi quỹ đạo trước đó.
Không khỏi cười cười, lặng lẽ giơ lên ngón trỏ giúp nàng điểm một chút.
Không nghĩ tới lần này hiệu quả chụp được thật sự thật xinh đẹp.
Phía sau hai người chính là cái gác chuông, nhìn qua thần bí lại điển nhã.
Ánh mặt trời cũng rất đẹp, quang ảnh tưới xuống ở trên người tùy ý nhảy múa, đẹp không gì sánh kịp.
Làm người không khỏi nghĩ tới một từ năm tháng tĩnh hảo, đáy lòng cũng nhiều thêm vài phần ấm áp.
Thời điểm phục hồi lại tinh thần, Khâu Diệc Bạch đang ôm di động mân mê cái gì đó.
Thẩm Ninh Hinh biết nàng khẳng định lại đang phát Weibo, chính mình cũng không vội, đợi nàng lăn lộn xong mới tiến vào nhìn một chút.
Quả nhiên, đã thay động thái mới, thay thế chính là bức ảnh khi nãy.
Kèm chữ ——
Là ta cùng nàng.
Chúng ta.
Dọc theo quảng trường này lại đi về phía trước một đoạn đường ngắn, liền có thể trực tiếp đến thế giới đáy biển.
Lái xe vào bên trong thì không có chỗ tốt để đậu, nên Khâu Diệc Bạch dứt khoát không lái xe vào, trực tiếp dừng ở bãi đỗ xe vừa rồi, chuẩn bị cùng Thẩm Ninh Hinh đi bộ vào.
Phỏng chừng là nhớ tới thân thể của bạn gái mình không tốt, sợ nàng đi bộ quá nhiều sẽ mệt, thậm chí còn cố ý vươn tay gắt gao nắm chặt lấy nàng.
Có điểm giống như đang nắm tiểu hài tử.
Thẩm Ninh Hinh phát hiện gần đây tiểu khóc bao càng ngày càng biết chiếu cố người.
Thật sự là trưởng thành sao, từ hai tuổi rưỡi tiến hóa thành thanh thiếu niên?
Đương nhiên kết luận này nọ chỉ dám ngẫm nghĩ ở dưới đáy lòng mà thôi, nếu nói ra sợ là chọc người khóc.
Bất quá, không thể nói không đại biểu là không thể cười.
Nàng nghĩ như vậy, sau đó liền tiến đến gần Khâu Diệc Bạch một ít.
Đôi mắt cũng dần dần cong lên, má lúm đồng tiền thực ngọt, đáy mắt tràn đầy nhu tình mật ý.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm Khâu Diệc Bạch trong chốc lát, trực tiếp làm người nọ thẹn thùng.
Nhưng không bởi vì vậy mà buông nàng ra.
Ngược lại nắm càng thêm chặt, giống như sợ nàng chạy mất vậy, gắt gao bắt lấy.
Đến cuối cùng làm cho Thẩm Ninh Hinh không nhịn được hỏi nàng một câu: "Như thế nào nắm chặt như vậy nha?"
"Đó là đương nhiên." Khâu Diệc Bạch nhìn nàng một cái, thanh âm bởi vì thẹn thùng mà nhỏ lại một chút, "Bạn gái ta xinh đẹp như vậy, vạn nhất bị ai cướp đi liền không xong."
Rõ như ban ngày ai đi đoạt bạn gái của ngươi a!
Thẩm Ninh Hinh vừa nghe thấy liền cười.
Nhưng cảm giác tâm tình thực hảo, tươi cười không ngăn được lan tràn ra.
Vì thế đến cuối cùng, nàng cũng nắm ngược lại Khâu Diệc Bạch.
Thậm chí còn học theo nàng, nắm chặt thêm một chút.
Trong miệng cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói với nàng: "Bạn gái ta càng xinh đẹp."
"Ta cũng phải hảo hảo bảo hộ một chút, nếu ném mất ta sẽ khóc đến chết mất."
Chính là đem Khâu Diệc Bạch khen đến vui vẻ, trước khi đi vào kiểm phiếu lại gục đầu xuống hôn vài cái lên trên má nàng.
Ánh đèn bên trong thế giới đáy biển thực ám, mang kính râm căn bản là thấy không rõ.
Cũng may lúc này đôi mắt của Khâu Diệc Bạch đã tiêu sưng không sai biệt lắm rồi, dứt khoát cởi kính râm ra, bỏ vào bọc nhỏ mà Thẩm Ninh Hinh tùy thân mang theo.
Sau đó liền cùng nàng nắm tay đi về phía trước, theo thông đạo vẫn luôn đi về phía trước, xem tiểu ngư sắc thái sặc sỡ, xem sứa, xem rùa biển, thưởng thức đủ các loại kỳ quan.
Thậm chí còn đi xem màn biểu diễn của nhân ngư.
Thời điểm hai người tới vừa lúc, nếu gặp được, tự nhiên sẽ muốn đi xem.
Là một cảnh tượng đặc biệt tốt đẹp nha.
Các nam nhân, nữ nhân mặc trang phục nhân ngư ở trong nước chơi đùa chơi đùa, trên dưới bơi lội, lắc lư đuôi cá làm ra các tư thế xinh đẹp, lấy bật hơi vì phụ trợ thổi ra xinh đẹp đồ án.
Ở gần quan sát thật sự đặc biệt xinh đẹp.
Trong lúc nhất thời Thẩm Ninh Hinh xem đến nhập thần, hơn nữa xung quanh nhiều người ầm ĩ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại Khâu Diệc Bạch đang kêu nàng.
"Làm sao vậy?" Nàng có điểm xin lỗi quay đầu đối diện với đôi mắt của Khâu Diệc Bạch, "Bạn gái ta kêu ta có chuyện gì sao?"
"Thích như vậy sao?" Vừa dứt lời liền nghe thấy Khâu Diệc Bạch hỏi nàng.
"Đúng vậy." Thẩm Ninh Hinh nghe vậy không khỏi gật gật đầu, gương mặt hơi hơi có chút phiếm hồng.
"Dù sao...... Khi còn nhỏ ta còn đặc biệt mơ thấy một giấc mộng có quan hệ với nhân ngư nha."
Tuy rằng lúc sau bởi vì ngoài ý muốn mà rớt xuống sông, từ đó khó tránh khỏi sinh ra chút bóng ma, nhưng hiện giờ vừa thấy như vậy, quả nhiên vẫn đặc biệt thích.
"Như vậy a." Thấy nàng nói như vậy, Khâu Diệc Bạch cũng gật gật đầu.
Cũng thực mau ngậm miệng lại, nhìn nàng lại nhìn nhân ngư, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là muốn mua thú bông hình nhân ngư cho nàng đi?
Thẩm Ninh Hinh thấy thế cũng chỉ nghĩ nghĩ, ở trong não đẩy ra một cái suy đoán mơ hồ như vậy.
Sau đó cũng không nhắc lại nữa, lực chú ý thực mau liền trở về màn biểu diễn một lần nữa.
Thời gian cứ như vậy bất tri bất giác chậm rãi đi qua.
Ngày hôm sau, Khâu Diệc Bạch có chút việc phải dậy sớm, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của bạn gái, liền phá lệ không theo nàng cùng nhau về nhà.
Nhưng vẫn lưu luyến không rời kéo nàng cùng nhau đi ăn cơm.
Thậm chí còn dặn dò thật nhiều câu, nói nàng trở về liền đi ngủ sớm một chút chú ý nghỉ ngơi.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng gật gật đáp ứng, mỗi một câu đều đáp lại bằng một cái hôn hôn ngọt ngào.
Dù sao tiểu khóc bao không có cảm giác an toàn như vậy, phải cho nàng đầy đủ đáp lại mới có thể yên tâm nha.
- ------------------------------------------------
Thực mau lại nghênh đón thứ hai đến.
Gần đây công ty bên này tiến cử không ít nguyên vật liệu mới, hy vọng có thể chế ra pha lê châu có tính đột phá cao, chất lượng cũng phải càng tốt.
Hơn nữa lúc trước xưởng đóng gói bên kia xảy ra chút vấn đề, khả năng cần phải đổi mới đối tượng hợp tác, đối với nội mậu cùng với buôn bán ngoại mậu bên này đều bị ảnh hưởng không ít.
Bởi vậy mấy ngày nay Khâu Diệc Bạch vẫn luôn rất bận.
Bất quá cho dù vội vã thành như vậy cũng không quên qua nhà Thẩm Ninh Hinh cọ ăn cọ ở.
Có đôi khi giống như cũng có chút ý tứ ở phương diện kia, nhưng vì suy xét thân thể của Thẩm Ninh Hinh, liền theo bản năng thoái thác.
Thời gian dài Khâu Diệc Bạch lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh, suy đông nghĩ tây niệm niệm tự hỏi một đống lớn.
Chẳng qua lúc này nàng đã tiến bộ.
Không giới hạn trong chỉ tự hỏi cùng vùi đầu học tập, thậm chí còn bắt đầu tìm kiếm phương pháp.
Nhật tử cứ như vậy chậm rãi qua đi, thẳng đến cái thứ sáu tiếp theo.
Ngày mai hai người cũng không có chuyện gì phải làm, khó có được thời gian thanh nhàn, phải hảo hảo dính ở bên nhau hưởng thụ hưởng thụ sinh hoạt.
Sáng sớm Khâu Diệc Bạch liền nói với Thẩm Ninh Hinh, buổi tối muốn qua nhà nàng ngủ lại.
Thậm chí còn báo trước phải cho nàng một kinh hỉ.
Hẳn là cái thứ được đặt ở trong cái túi nhỏ, thần bí hề hề không cho nàng xem.
Ngay cả tắm rửa cũng phải mang theo vào.
Thẩm Ninh Hinh cũng lười đi đoán, dù sao trước khi đi ngủ trước cũng phải bật mí đúng không, nên cũng mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Chính mình cầm lấy tiểu áo ngủ mà Khâu Diệc Bạch đã chuẩn bị giúp nàng, đợi người từ trong phòng tắm đi ra liền cất bước đi vào.
Thoải mái dễ chịu tắm rửa một cái.
Lại nghiêm túc đánh răng.
Lúc sau thậm chí còn trộm chơi một lát, vừa mới tiến vào Weibo liền phát hiện Khâu Diệc Bạch đã phát động thái mới ——
Ta cũng là bất cứ giá nào QAQ
Nội dung có chút không rõ ý nghĩa.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế tức khắc cảm thấy tò mò, có nghĩ thầm muốn đi tìm tòi nghiên cứu, kết quả vừa đi ra ngoài lại phát hiện Khâu Diệc Bạch không có ở phòng khách.
Giương mắt nhìn về phía trước, cửa phòng ngủ lại khép hờ.
Về phòng nha.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế, ở trong lòng không khỏi phun tào một chút, nghĩ rốt cuộc là cái kinh hỉ gì, còn bí mật đến mức phải đi phòng ngủ để xem.
Một bên nghĩ một bên đi về phía trước, tiện đà lại duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Hình ảnh trước mắt thật sự là có điểm chấn động, cho dù nàng có nghĩ đến nứt đầu cũng không thể nghĩ đến trường hợp này ——
Trên giường của nàng, có một nhân ngư đang nằm......
Tóc dài như thác nước, vòng cổ trân châu tinh xảo mỹ lệ, da thịt trắng nõn cùng với một cái đuôi to hỏa hồng sắc.
Chung quanh còn thả chút món đồ chơi, nào là sao biển nào là vỏ sò, loạn thất bát tao rải đầy giường.
Lúc này Thẩm Ninh Hinh mới hiểu được cái Weibo kia là có ý tứ gì.
Bản thân liền có điểm muốn cười.
Lại thấy tư thế của Khâu Diệc Bạch, không khỏi càng muốn cười.
Người này hẳn là muốn dụ hoặc nàng.
Chẳng qua thật sự là thẹn thùng không bỏ xuống được mặt mũi, đến cuối cùng cũng không dụ hoặc lên nổi, mà thành thành thật thật ngồi ở trên giường, hai tay đặt ở trên cái đuôi, gương mặt cũng xấu hổ đỏ bừng, ánh mắt né tránh.
Đã như vậy rồi còn không quên mở miệng nhẹ giọng hỏi nàng: "Ta đẹp không?"
Nghe Thẩm Ninh Hinh phốc một tiếng liền cười ra tới.