Thật ra, Thẩm Ninh Hinh không có tin tưởng vào mấy cái đồ linh tinh như bùa hộ mệnh này.
Bởi vì lúc trước đã từng thử qua quá nhiều lần, không có tác dụng, không thành công, cái gì cũng không bảo hộ được nàng.
Dù sao đây cũng chỉ là một vậy để ký thác tinh thần mà thôi.
Cho nên sau nhiều lần thất bại như vậy nàng không bao giờ tin nữa, cũng không liếc nhìn chúng thêm một lần nào nữa.
Không nghĩ tới hiện giờ, Khâu Diệc Bạch lại giúp nàng mua một cái trở về.
Bùa hộ mệnh tròn tròn, phía dưới còn có tua rua, để sát vào một chút liền có thể ngửi được mùi nhàn nhạt của gỗ đàn hương, mặt trên có khắc một đại tướng quân phi thường cường tráng.
Nghe nói đại biểu cho thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ.
Thẩm Ninh Hinh tiện tay đem bùa hộ mệnh lật qua lật lại nhìn, ở phía sau đúng là có mấy chữ như vậy.
Trách không được Khâu Diệc Bạch lại có thể khẳng định như vậy nha, nguyên lai là có khắc ở trên mặt a.
Cũng không biết như thế nào, thời điểm ý thức được điểm này, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên có điểm muốn cười.
Nhưng khóe miệng chỉ cong lên một chút, không có cười hẳn, chóp mũi còn có chút lên men, cả người cũng trầm mặc lại.
"Như thế nào không cảm ơn ta." Thấy nàng đứng tại chỗ một hồi lâu không nói lời nào, Khâu Diệc Bạch ở đối diện ngẩn người, sau đó liền dựa sát vào một chút, giống như đang quan sát biểu tình của nàng, "Ngươi không thích?"
"Không." Thẩm Ninh Hinh sợ nàng hiểu lầm, vội vàng lắc đầu, "Thích."
"Thích là tốt rồi." Khâu Diệc Bạch lên tiếng, khóe miệng không tự giác nhẹ nhàng hướng lên trên giơ giơ lên, mở miệng dặn dò nàng, "Vậy buổi tối ngươi đem nó đặt ở bên cạnh gối đầu thử xem, nhất định sẽ dùng được."
Nhất định sẽ dùng được.
Lời này nói cũng quá tuyệt đối đi.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy dừng lại một chút, theo bản năng ngẩng đầu lên, từ đáy mắt của nàng đọc được một mạt phi thường mãnh liệt tự tin cùng kiên định.
Bộ dạng kia giống như đang nói cho nàng biết, ta đã làm ma pháp trên bùa hộ mệnh rồi, rất lợi hại.
Ngươi liền dốc hết sức dùng đi, đặc biệt đặc biệt linh!
Ấu trĩ lại đáng yêu.
Nhưng lại làm người ta thực sự muốn tin tưởng.
Vì thế sau một lúc lâu, Thẩm Ninh Hinh cuối cùng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bên môi rốt cuộc cũng chứa khởi một mạt ý cười, tự đáy lòng đối nàng tỏ vẻ cảm tạ.
Một khi đã như vậy, vậy thử lại một lần nữa đi.
Nàng dưới đáy lòng trộm nghĩ như vậy.
Dù sao bên trong cũng cất giấu tâm ý của người này, là cái rất có ý nghĩa, có lẽ thật sự sẽ dùng được.
Phải nha......Là khóc bao của chúng ta đã tự thân thi triển ma pháp đây.
Sự thật chứng minh, bùa hộ mệnh của Khâu Diệc Bạch thật sự là dùng được.
Trước khi ngủ, Thẩm Ninh Hinh tùy tay đem bùa hộ mệnh đặt ở bên gối, kết quả thật đúng là một đêm không nằm mộng.
Một giấc ngủ dậy, cả người cảm giác thần thanh khí sảng.
Ngay cả đối với việc vừa mới mới du lịch trở về liền phải đi làm cũng không có kháng cự.
Thẩm Ninh Hinh tự đáy lòng cười rộ lên, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên bùa hộ mệnh tỏ vẻ cảm tạ, lúc này mới chịu đứng lên đi rửa mặt ăn cơm.
Sau khi xử lý xong tất cả, liền đi xuống lầu đuổi xe buýt.
Chuyến xe trước hẳn là vừa mới đi không lâu, Thẩm Ninh Hinh đứng ở trước trạm chờ đợi một hồi lâu cũng không thấy có xe tới, liền theo bản năng lấy di động ra chơi trong chốc lát.
Mở WeChat nhìn trạng thái trong đàn, nhìn xem Triệu tỷ có thông báo gì mới hay không, nhìn xem hôm nay có công việc gì cần thiết phải hoàn thành hay không.
Sau khi làm xong này đó, nàng mới rời khỏi, lại tiện tay điểm vào Weibo của Khâu Diệc Bạch.
Người này trong lúc đi du lịch đã phát quá nhiều động thái, đại bộ phận đều là cảm thán phong cảnh đẹp.
Nội dung không sai biệt lắm, Thẩm Ninh Hinh cũng không chú ý nhiều chỉ lướt nhẹ đi qua, chỉ nhìn khái quát mà thôi.
Thừa dịp lúc này có thời gian, cuối cùng cũng có thể xem lại một lần nữa.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh nhanh chóng hoạt động màn hình tìm được Weibo ngày đó nàng cưỡi ngựa, sau đó chậm rãi động ngón tay hướng lên nhìn các hoạt động phía trên.
Trong chốc lát cứ như thế lại kéo lên một chút.
Liền như vậy nhìn nhìn, xe buýt rốt cuộc cũng tới.
Nàng cũng vừa lúc xem đến trạng thái cuối cùng.
Không giống như những cái phía trước, cái này phía dưới không có ảnh chụp, số lượng chữ cũng không nhiều bằng ngày thường, nhìn qua một bộ dạng giống như rất đứng đắn.
Thẩm Ninh Hinh tò mò rốt cuộc nàng đã phát cái gì, liền thừa dịp thời gian xếp hàng lên xe nhìn thoáng qua.
Ngay sau đó liền chú ý tới cái trạng thái Weibo kia là vào buổi sáng ngày hôm qua sau khi các nàng lên xe buýt, lúc này Khâu Diệc Bạch mới phát.
Lúc ấy thấy nàng hình như đang là bộ dạng sinh khí, Thẩm Ninh Hinh sợ lại chọc nàng không vui, theo bản năng không dám nhìn nàng.
Cho nên cũng không thấy được đến tột cùng là lúc nào nàng phát cái này.
Nội dung rất đơn giản, liền một câu ——
Ta làm hại Thẩm Ninh Hinh một đêm gặp ác mộng, tự trách, về sau không bao giờ kể chuyện xưa cho nàng nữa.
Đến đây đột nhiên im bặt, rõ ràng mặt sau không có biểu tình QAQ, nhưng Thẩm Ninh Hinh lại ngoài ý muốn cảm nhận được cảm xúc khóc chít chít.
Sau đó đột nhiên hiểu được, nguyên lai lúc ấy Khâu Diệc Bạch không phải đang giận nàng.
Mà là đang tự trách bản thân nàng......
Có một loại cảm giác nói không nên lời đang lan tràn từ đáy lòng, Thẩm Ninh Hinh cả người đều có điểm ngốc, ngay cả bước chân bên dưới cũng là phiêu phiêu.
Liền ngơ ngơ ngác ngác lên xe buýt, nàng lập tức đi về phía sau, vừa muốn tìm vị trí ngồi xuống.
Vừa nhấc mắt, thế nhưng lại thấy được Khâu Diệc Bạch ở trên xe.
Thẩm Ninh Hinh: "???"
Nàng cho rằng chính mình nhìn nhầm, vội vàng xoa xoa mắt lại lần nữa để nhìn, quả nhiên phát hiện người nọ đang ôm tay ngồi đoan đoan chính chính ở vị trí phía sau.
Phỏng chừng là biểu tình có chút quá hung, cho dù bên cạnh có vị trí trống cũng không có người dám qua ngồi.
Này cũng quá đáng thương.
Thẩm Ninh Hinh sợ nàng lại nghĩ nhiều, vội vàng nhanh hơn bước chân ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng, mở miệng cùng nàng đánh thanh tiếp đón: "Khâu tổng sớm."
Tiếng nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền ngẩng đầu lên.
Giống như đã chờ mong từ lâu, cuối cùng cũng có người tới!
Sau khi nhìn thấy người tới là Thẩm Ninh Hinh, tức khắc ho nhẹ một tiếng thu liễm biểu tình, nắm bao công văn trong tay hướng vào bên trong ngồi ngồi.
Mở miệng cao lãnh nói câu: "Ngồi."
"Ân." Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười, vội vàng ngồi xuống.
Ngay sau đó lại tò mò dò hỏi: "Khâu tổng hôm nay ngài như thế nào đột nhiên muốn ngồi giao thông công cộng?"
Khâu Diệc Bạch liếc nàng một cái: "Kỳ quái sao?"
Thẩm Ninh Hinh: Đương nhiên kỳ quái a, chiếc Maserati kia của ngươi đâu?
Chính là sợ mình nói trắng ra Khâu Diệc Bạch sẽ không cao hứng, Thẩm Ninh Hinh nghĩ nghĩ, lúc sau vội lắc đầu: "Không, không kỳ quái."
"Chính là có chút tò mò, hôm nay ngài như thế nào sẽ có nhã hứng như vậy."
Nhã hứng, nàng cố ý chọn từ dễ nghe để nói.
Quả nhiên, vừa mới dứt lời, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
Nhưng trên mặt cố tình còn muốn giả vờ một bộ dạng nghiêm túc, nói cho nàng biết hiện tại tiết tấu của xã hội nhanh như vậy, mọi người cả ngày vội vàng công tác, rất ít khi thả chậm tiết tấu để thưởng thức mỹ cảnh xung quanh.
Nàng liền không giống như vậy, cho dù công tác có vội, nàng cũng sẽ không quên thường thường lắng nghe thanh âm của thiên nhiên.
Phỏng chừng là lúc trước ở trên xe buýt nghẹn đến hỏng rồi, lúc này mới phá lệ cùng nàng nói cả một đường.
Thẩm Ninh Hinh nghe xong nửa ngày, đến cuối cùng giống như bị nàng tẩy não, còn rất đồng ý với cái nhìn của nàng.
Qua một lúc sau, rốt cuộc xe buýt cũng tới trạm.
Hai người chân trước chân sau xuống xe, Khâu Diệc Bạch còn có chuyện phải làm, vì thế liền kêu Thẩm Ninh Hinh lên lầu trước không cần chờ chính mình.
Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu ứng, bước nhanh đi đến ấn thang máy, trong lúc đang đợi thang máy trùng hợp lại tiến vào Weibo của Khâu Diệc Bạch.
Ngay sau đó liền phát hiện, không biết lúc nào lại nhiều thêm một cái!
Thẩm Ninh Hinh nhìn thời gian, là lúc nàng mới vừa lên xe buýt.
Lại nhìn nội dung bên trong, sau đó phát hiện nguyên lai những triết lý mà Khâu Diệc Bạch nói cùng nàng ở trên xe kỳ thật tất cả đều là bậy bạ.
Nguyên nhân chân chính, là bởi vì trên cửa xe của nàng không biết bị ai vẽ bậy.
Xem hình ảnh hẳn là chụp ở gara ngầm, tuy rằng hình ảnh không được rõ ràng lắm, nhưng Thẩm Ninh Hinh vẫn có thể nhìn ra, trên cửa xe thượng vẽ một đại vương bát.
(Đại vương bát đại khái là con rùa đen)
Phong cách xen lẫn giữa cuồng dã cùng tả thực, nhìn dáng vẻ cảm giác giống như xuất từ từ một đứa nhỏ mới lớn nào đó.
Lại nhìn kỹ một chút, bên cạnh vương bát còn có chữ viết, một cái mũi tên dẫn chỉ qua "Ta là".
Ta là đại vương bát?
Này cũng quá độc ác!
Chẳng trách buổi sáng khi nàng vừa lên xe lại thấy Khâu Diệc Bạch tức giận như vậy.
Thẩm Ninh Hinh rời khỏi hình ảnh nhìn đến nội dung chữ, quả nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch ngay cả ký hiệu khóc chít chít cũng viết nhiều thêm vài cái, ngữ khí so với trước hung hơn rất nhiều ——
Là ai vẽ rùa đen lên trên xe ta! Chờ ta trở về liền điều tra theo dõi!
Đừng để cho ta bắt được ngươi!!!
Còn rùa đen.
Gọi còn rất tự nhiên.
Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, vừa đau lòng lại vừa muốn cười.
Cả ngày, Thẩm Ninh Hinh phát hiện Khâu Diệc Bạch đều không vui vẻ.
Một là bởi vì đi ra ngoài chơi mấy ngày, công tác bị chậm trễ không ít, nàng có thật nhiều việc cần phải hoàn thành.
Cái còn lại hẳn là bởi vì chuyện vẽ bậy lên xe.
Ngay cả Thẩm Ninh Hinh nhìn cũng thấy đau lòng, chớ nói chi một người yêu cái đẹp như Khâu Diệc Bạch.
Sáng sớm liền nhìn thấy trên xe bị vẽ thứ xấu xí như vậy, tuyệt đó là chịu đả kích không nhỏ.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, tuy nói muốn giúp nàng, nhưng lại không biết giúp thế nào, chỉ có thể từ bỏ.
Lại nói kỳ thật hôm nay nàng cũng bận muốn chết, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, thẳng đến gần tới giờ tan tầm.
Gần đây đơn hàng trong tay Triệu tỷ quá nhiều, cho nên những công việc được phân đến trong tay Thẩm Ninh Hinh cũng theo đó nhiều lên, thời gian khẩn cấp nhiệm vụ lại trọng, khiến cho nàng không thể không quyết định đêm nay lưu lại tiếp tục công tác.
"Cũng đừng quá miễn cưỡng chính mình." Trước khi đi Triệu tỷ còn dặn dò nàng, "Còn dư lại sau khi về nhà có thời gian nhàn rỗi làm làm là được."
Bộ dạng nghe giống như không có gì gấp, trên thực tế lại là ám chỉ công việc của nàng cần thiết phải làm xong trong đêm nay.
Thẩm Ninh Hinh không nói gì, chỉ cười rộ lên cùng Triệu tỷ nói tái kiến, đợi nàng đi rồi lại vội vàng bắt đầu cuồng gõ máy tính.
Liền cứ như vậy vẫn luôn đuổi a đuổi a, trong lúc này ngay cả ai đi về cũng không biết.
Thẳng đến hơn 7 giờ tối, lúc này mới coi như hoàn thành xong.
Thẩm Ninh Hinh thở sâu, nghĩ hiện tại hẳn là còn có thể đuổi kịp xe buýt, liền vội vàng thu thập đồ đạc đi về.
Kết quả vừa nhấc mắt, vừa lúc phát hiện Khâu Diệc Bạch ở cách đó không xa cũng đang thu thập đồ vật.
Thời gian bây giờ đã quá muộn, tất cả mọi người trong văn phòng đều đã đi hết, chỉ còn dư lại hai người các nàng.
Thấy Khâu Diệc Bạch cũng muốn đi, Thẩm Ninh Hinh liền chủ động đi về phía trước hỏi hỏi, muốn cùng Khâu Diệc Bạch cùng nhau bầu bạn.
Dù sao người này cũng không lái xe, vừa lúc cùng nhau ngồi xe buýt về nhà.
Mới vừa mở miệng, Khâu Diệc Bạch bên kia liền gật đầu đồng ý.
Thoạt nhìn giống như cũng đang muốn cùng người ta nói chuyện.
Thẩm Ninh Hinh cười rộ lên, tiện tay thay nàng đóng cửa tắt đèn văn phòng, sau đó liền cùng nàng vai sóng vai cùng nhau đi ra ngoài.
Trong lòng cũng cảm thán, tổng cảm thất đoạn thời gian gần đây, tiểu khóc bao kỳ giống như cũng thẳng thắn thành khẩn hơn không ít.
Thời điểm hai người đi đến trạm chờ, xe buýt vừa lúc chạy lại đây.
Người trên xe không tính là quá nhiều, Thẩm Ninh Hinh cùng Khâu Diệc Bạch tìm được vị trí ở phía sau liền cùng nhau ngồi xuống, ngay sau đó lại cùng nhau liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Sắc trời trên cơ bản đã hoàn toàn tối đen.
Bên ngoài đèn đường đã sáng, mỗi một cái đều không tính là loá mắt, nhưng gom vào cùng nhau lại đủ để thắp sáng toàn bộ thành thị, để người tận tình thưởng thức cái đẹp thuộc về màn đêm.
Trên đường học sinh cõng cặp sách vui vui vẻ vẻ chạy vội về nhà, một nhóm người vừa đi làm về sóng vai đi cùng một chỗ chuẩn bị đi nơi nào đó hảo hảo ăn một bữa, tiểu thương cùng người bán hàng rong đẩy xe đứng thẳng ở ven đường mặt mang tươi cười.
Tạc gà, trà sữa, tiệm uốn tóc, cửa hàng tiện lợi......
Tất cả đều tràn ngập hơi thở của ban đêm.
Thẩm Ninh Hinh nhìn nhìn, không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Đáy lòng thậm chí còn dâng lên một cảm xúc kỳ quái, giống như nói với nàng không cần về nhà, nhanh lên dung tiến vào bầu không khí vui sướng ầm ĩ này đi.
Tận tình, hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt.
Thời điểm ý thức được điểm này, Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền có chút chần chờ, thời điểm đang suy nghĩ có nên hẹn Mạnh Dao các nàng ra ngoài ăn một bữa cơm hay không, thì Khâu Diệc Bạch ở một bên đột nhiên chuyển mặt qua.
Hai người cơ hồ là bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Ninh Hinh bị hoảng sợ, tin nhắn hẹn ăn cơm đang đánh được một nửa.
Còn chưa nói gì, liền nghe thấy Khâu Diệc Bạch mở miệng hỏi.
Ngữ khí so với ngày thường nhẹ hơn rất nhiều, có chút ngượng ngùng hỏi nàng: "Tối hôm qua ngươi có gặp ác mộng không?"
Bộ dạng còn có chút áy náy.
Rõ ràng cùng nàng không có quan hệ.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng lắc đầu đáp lại nàng: "Đã không có đã không có."
"Ít nhiều nhờ bùa hộ mệnh của Khâu tổng a."
Tiếng nói vừa dứt, khẩn trương nơi đáy mắt của Khâu Diệc Bạch liền tiêu tán không ít.
Biểu tình cũng không còn nghiêm túc giống như vừa rồi, ngược lại còn có chút mỹ tư tư gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, ta đã nói khẳng định sẽ dùng được."
"Hôm nay cũng khẳng định sẽ dùng được." Nàng nói, "Thẩm Ninh Hinh hôm nay buổi tối khẳng định ngươi vẫn là mộng đẹp."
Trong thanh âm mang theo ôn nhu mà ngay cả chính nàng cũng chưa chú ý tới.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy ngưng một chút, đáy lòng tức khắc liền ấm vài phần, cảm giác cả ngày mỏi mệt giống như bởi vì một câu quan tâm như vậy liền tiêu tán không ít.
Nàng theo tiếng gật đầu cảm tạ Khâu Diệc Bạch, thời điểm đang chuẩn bị nói thêm chút gì đó, đột nhiên phát hiện xe đã mau sắp đến cửa tiểu khi của các nàng.
Lập tức liền phải cùng Khâu Diệc Bạch nói tái kiến.
"Ngươi trước ngồi qua bên này đi." Khâu Diệc Bạch còn rất có phong độ, thấy thế tức khắc liền hơi hơi nghiêng thân chuẩn bị kêu Thẩm Ninh Hinh đi ra ngoài, "Nhanh lên a, nếu không một lát liền không thể xuống."
Vừa nói hết lời, lại phát hiện Thẩm Ninh Hinh vẫn còn ngồi bất động tại chỗ, không khỏi có điểm tò mò: "Ngươi như thế nào còn bất động, không muốn về nhà?"
Vốn dĩ là câu vui đùa.
Nhưng Thẩm Ninh Hinh đột nhiên lại gật gật đầu.
Khâu Diệc Bạch có điểm ngốc, ngay sau đó tiếp tục hỏi nàng: "Vậy ngươi muốn......"
Lần này lời còn chưa nói xong, liền thấy Thẩm Ninh Hinh đã mở miệng trước.
Ngữ khí giống như mang theo ý cười hỏi nàng: "Khâu tổng, lát nữa ngài có chuyện gì cần làm không?"
"Nếu không có, ta thỉnh ngài ăn cơm." Nàng nói, "Ta không phải còn thiếu ngài một nhân tình sao?"
Cũng không biết nhớ tới cái gì tới, lại muốn thỉnh nàng ăn cơm.
Khâu Diệc Bạch chọn hạ mi, sợ nàng lãng phí tiền vốn định cự tuyệt, nhưng lại ngạnh sinh sinh bị một mạt tươi cười của nàng nuốt trở lại.
Trầm mặc suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu.
Thẩm Ninh Hinh mang Khâu Diệc Bạch đến tiệm cơm gần đó.
Cửa hàng này đã kinh doanh mười mấy năm, bên trong trên cơ bản đều là các món cơm nhà, nhìn qua bình bình thường thường, nhưng lại ngon ở chỗ nguyên liệu nấu ăn tốt, số lượng nhiều, hương vị cũng thực không tồi.
Thẩm Ninh Hinh cùng Mạnh Dao các nàng trước kia thường xuyên tới đây, cơ bản đều mau đem nơi này trở thành nơi mà các nàng dùng để giảm bớt mỏi mệt.
Hơn nữa đều là món ăn cơm nhà, càng là cho nàng có một loại cảm giác gia đình.
Sợ Khâu Diệc Bạch có ăn kiêng này nọ, trước khi Thẩm Ninh Hinh gọi món ăn đã tìm nàng dò hỏi một lần.
Sau khi biết được người này chỉ không ăn rau thơm liền yên tâm bắt đầu gọi món ăn.
Gọi xong đồ ăn ngẩng đầu nhìn Khâu Diệc Bạch, phát hiện bộ dạng của nàng giống như vẫn không mấy vui vẻ, vì thế lại tiện tay gọi chút rượu cho nàng.
Dù sao nơi này cách nơi ở của hai người các nàng rất gần, Khâu Diệc Bạch lại không lái xe, uống một chút cũng không sao.
Lại nói nàng thấy người này tuy rằng mỗi lần uống rượu xong thường xuyên sẽ biến thành bộ dạng tiểu hài tử khóc chít chít, nhưng kỳ thật nàng giống như cũng rất vui vẻ.
Vui vẻ là tốt rồi, quản như vậy nhiều làm gì.
"......"
Hai người thuận miệng hàn huyên vài câu, đồ ăn thực mau được mang lên.
Khâu Diệc Bạch sẽ không nấu cơm, nguyên nhân bởi vì công tác bận rộn cộng thêm hàng năm xã giao căn bản không kịp học, kỳ thật cũng đã thật lâu không có ăn cơm nhà. . Đam Mỹ Hay
Cầm lấy chiếc đũa tùy tiện kẹp mấy món, đột nhiên thấy cái nào cũng ăn ngon, hơn nữa cồn đang phát huy tác dụng, cả người lập tức liền vui sướng lên.
Ngay cả nhìn mấy tên rùa đen đang bơi qua bơi lại trong bể cá ở trên quầy thu ngân, cũng thuận mắt hơn nhiều.
Lời nói so với ngày thường cũng nhiều hơn, cùng Thẩm Ninh Hinh chia sẻ một ít chuyện thú vị gặp được trong hai ngày đi du lịch trước đó.
Khâu Diệc Bạch: "Ngươi khẳng định không biết......"
Thẩm Ninh Hinh: Ta biết.
Khâu Diệc Bạch: "Đóa hoa kia, thật sự đặc biệt đặc biệt đẹp, ngươi cũng chưa gặp qua."
Thẩm Ninh Hinh: Ta ở trên Weibo của ngươi gặp qua.
Khâu Diệc Bạch: "Ngươi biết hôm nay vì cái gì ta không lái xe không, bởi vì......"
Thẩm Ninh Hinh vội vàng mở miệng cản: "Khâu tổng dùng bữa dùng bữa."
Một người với một con ma men cũng rất hài hòa a.
Liền như vậy ăn uống trò chuyện, hơn một giờ qua đi.
Thẩm Ninh Hinh nhìn thời gian, nghĩ lúc này thật sự là có điểm trễ, liền vội vàng đi quầy thu ngân tính tiền, rồi kêu Khâu Diệc Bạch đi ra ngoài.
Người này vừa rồi ở trong tiệm thật sự là uống lên không ít rượu, giờ này khắc này xác thật đã hoàn toàn say, liếc mắt một cái nhìn Thẩm Ninh Hinh đang đi theo phía sau mình, cũng không biết như thế nào ý thức an toàn đột nhiên tăng lên không ít, bắt đầu theo bản năng bước chân nhanh hơn.
Thẩm Ninh Hinh cũng không đuổi kịp nàng.
"Khâu tổng ngài chậm một chút!" Thẩm Ninh Hinh sợ nàng té, vội vàng bước nhanh chạy lên đuổi theo, kết quả không những không đuổi kịp, ngược lại còn bị vấp một cục đá làm trẹo chân.
Chân sưng lên, đau theo bản năng kêu một tiếng, bước chân bên dưới ngay sau đó cũng thả chậm.
Chỉ liếc mắt kiểm tra đại khái một cái, thời điểm đang phát sầu lát nữa nên tiếp tục đuổi theo như thế nào, lại phát hiện Khâu Diệc Bạch ở cách đó không xa đã dừng bước.
Quá một lát ngược lại còn tự động quay trở về, vén vạt áo lên chủ động ngồi xổm xuống hỏi nàng: "Ngươi bị té sao?"
Rõ ràng bộ dạng vừa rồi là say không nhẹ, lúc này lại giống như một chút cũng không say.
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt một lát mới lắc đầu: "Không té ngã, chính là sưng một chút."
Tiếng nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch lại hỏi: "Đau không?"
"Còn được." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, ngay sau đó liền mở miệng dặn dò nàng, "Chỉ là Khâu tổng ngài đi chậm một chút, nếu không ta không đuổi kịp ngài."
Nói cho hết lời, Khâu Diệc Bạch lại phản ứng trong chốc lát.
Một lát sau cũng không biết suy nghĩ như thế nào, đột nhiên đứng dậy đứng lên.
Lúc sau, hướng tới Thẩm Ninh Hinh vươn tay ra.
Chỉ chỉ phía sau lưng, phi thường soái khí nói với nàng một câu: "Đi lên, ta cõng ngươi!"
Thẩm Ninh Hinh nào dám a!
"Thôi thôi." Khâu Diệc Bạch vừa dứt lời nàng liền lập tức lắc đầu, "Ta đi bình thường là được, kỳ thật cũng không đau như vậy, không có chuyện gì......"
Lời còn chưa nói xong, Khâu Diệc Bạch chỉ nghĩ là nàng không phối hợp, trực tiếp duỗi tay kéo nàng tới.
Ngữ khí còn rất không vui, lời lẽ chính đáng nói với nàng: "Hôm nay ta không cao hứng, ngươi không cần cự tuyệt ta."
Vừa nói xong tay còn theo bản năng cắt cái đường cong, cái mũi cũng trừu trừu.
Thẩm Ninh Hinh vừa nhìn thấy nàng khụt khịt, sợ nàng lại muốn khóc, tức khắc không dám nói ra tiếng.
Cơ hồ còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị người này cõng lên.
Lần đầu tiên nàng biết Khâu Diệc Bạch có sức lực lớn như vậy, ngày thường nhìn cánh tay mảnh khảnh cùng lưng như thế, lại có thể chịu đựng được trọng lượng của cả người nàng.
Thẩm Ninh Hinh ở trên người nàng không dám động, chỉ có thể một lần lại một lần dặn dò nàng: "Khâu tổng ngươi chậm một chút a, chậm một chút a......"
"Nói cái gì phí lời." Khâu Diệc Bạch khó chịu liếc nàng một cái, bước chân bên dưới vẫn như cũ bước nhanh.
Cứ như vậy đi tới giao lộ phía trước, chỉ cần quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh liền đến nhà của Thẩm Ninh Hinh, đó là đường tắt.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế vội vàng giơ tay chỉ cho Khâu Diệc Bạch: "Khâu tổng, chúng ta đi từ bên này là được."
Đột nhiên có cảm giác như đang chỉ huy một con đại mã.
Khâu Diệc Bạch nghe vậy gật gật đầu, cõng nàng đi về hướng ngõ nhỏ, nhưng thời điểm đi đến đầu hẻm đột nhiên lại dừng bước chân.
Không biết đến tột cùng là nhớ tới cái gì, trầm mặc trong chốc lát lại đi theo đường cũ lui trở về.
Thẩm Ninh Hinh quả thực xem không hiểu động tác của nàng, vội vàng kêu ngừng: "Không đúng không đúng, Khâu tổng ngài đi hướng bên kia là vòng đường xa a."
"Ta biết." Khâu Diệc Bạch ứng thanh, vẫn như cũ không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng nàng không hiểu, vội vàng cho nàng giải thích biết, nói ngươi đi hướng kia sẽ tốn rất nhiều sức lực, hay là quay lại đường cũ đi.
Thường xuyên nói tới nói lui, phỏng chừng là số lần nói quá nhiều, trực tiếp bị Khâu Diệc Bạch nói phiền.
"Ta đã nói ta đã biết." Nàng khó chịu, mày nhăn lại, đem chính mình biến thành tiểu lão đầu, "Ngươi đừng tiếp tục lải nhải nữa."
"Bên kia tối như vậy, căn bản là vô pháp đi a." Lúc sau nàng lại nói, "Cũng không biết là ai nói, chính mình sợ tối, như thế nào ăn một bữa cơm liền quên."
Hôm nay ý nghĩ là cỡ nào rõ ràng!
Rõ ràng đến mức Thẩm Ninh Hinh trực tiếp bị khiếp sợ tại chỗ, trầm mặc một lúc lâu, thậm chí còn lặng lẽ đỏ mặt, làn da tiếp xúc cùng Khâu Diệc Bạch cũng không tự giác bắt đầu nóng lên.
Xác thật đã quên, bởi vì lúc trước nàng bất quá tìm một cái cớ để đi chung cùng Khâu Diệc Bạch mà thôi.
Rõ ràng ngay cả người nói dối là nàng cũng đã quên, như thế nào Khâu Diệc Bạch còn thay nàng nhớ kỹ đây.
Trước nay chưa từng có người nào quan tâm nàng đến như vậy.
Thẩm Ninh Hinh có điểm sững sờ, qua một lúc lâu sau gương mặt càng ngày càng nóng.
Nhiệt độ kia có lẽ là lan đến Khâu Diệc Bạch ở phía trước, người này dừng lại một chút, thực mau phát hiện nàng khác thường, sau đó liền mở miệng hỏi: "Thẩm Ninh Hinh ngươi làm sao vậy?"
"Trái tim của ngươi như thế nào đập nhanh như vậy, trên người còn nóng như vậy, ngươi không phải là......"
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy tức khắc hoảng loạn: "Không đúng không đúng, cái gì cũng không có."
Khâu Diệc Bạch nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Phát sốt đi?"
Thẩm Ninh Hinh: "......"