“Được, tôi biết rồi, vậy anh lái xe cẩn thận, chạy chậm một chút.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.
“Vậy tạm biệt.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì xoay người đi vào thang máy rồi đi đóng tiền.
Sau khi Diệp Lăng Thiên ra khỏi bệnh viện thì lái xe thẳng đến tập đoàn Tam Nguyên.
Hứa Hiểu Tinh nhìn anh rời đi, cười cười, sau đó đi vào trong phòng bệnh.
“Chị dâu, chị nói gì với anh em thế? Có phải lo lắng vì chuyện tiền bạc không, chị dâu, nếu anh của em thật sự không có tiền thì em không chữa bệnh nữa, tình huống của em bây giờ thật ra không ở lại bệnh viện cũng không sao cả, về nhà tự uống nhiều thuốc cũng có thể khỏi thôi. Em thật sự không muốn anh trai vất vả vì em, lần này chữa bệnh đã tốn nhiều tiền như vậy rồi.” Diệp Sương chán nản nói.
“Em nghĩ lung tung cái gì vậy, anh em đã nói em đừng quan tâm chuyện tiền bạc nữa, em còn nói như vậy, anh em sẽ tức giận mắng em đó.” Hứa Hiểu Tinh nói với cô ấy.
“Nhưng em thật sự không muốn anh ấy vất vả vì bệnh của mình.”
Chị biết trong lòng em nghĩ gì, thật ra em xem thường anh trai em quá rồi, số tiền này hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn cả, em biết không?”
“Hả? Chị dâu, chị đừng an ủi em, em không phải đứa nhỏ mấy tuổi, tuy anh trai của em đi làm ở công ty, nhưng anh ấy không có bằng cấp, cũng không thành thạo nghề nào, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
“Em cũng quá xem thường anh trai em rồi, em có biết anh trai em đang làm gì không? Bây giờ anh trai em đang kiêm hai công việc, em có biết tập đoàn Tam Nguyên không? Đó là tập đoàn lớn số một số hai thành phố A đó, chị gái xinh đẹp đến thăm em là con gái của Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Tam Nguyên, tên Lý Vũ Hân, cô ấy cũng là Tổng Giám đốc của công ty Hoàng Thất dưới trướng tập đoàn Tam Nguyên, rất nhiều khách sạn lớn ở thành phố A chúng ta đều là của công ty này. Anh của em làm trợ lý cho cô ấy, lương một năm một tỷ rưỡi, tiền phẫu thuật và chữa bệnh của em bây giờ vẫn nằm trong phạm vi một tỷ rưỡi đó.”
“Còn nữa, bây giờ anh trai em còn kiêm chức phiên dịch viên tiếng Pháp của công ty, cộng thêm tiền thưởng một tháng cũng khoảng bốn mươi lăm triệu, còn nữa, khoảng thời gian trước không phải anh em từng đến nước D một chuyến ư? Bàn thành công một hạng mục, tiền thưởng tận 900 triệu đấy. Hơn nữa, tiền lương của chị dâu em tuy không cao, nhưng cũng có chút tiền tiết kiệm. Vì thế em thật sự không cần lo lắng chuyện tiền bạc đâu, nói thẳng một câu. Chị ấy, không thiếu tiền, em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bệnh viện dưỡng bệnh, muốn ăn gì thì nói với chị, chị mua cho em, chúng ta yên tâm sớm ngày chữa khỏi bệnh, chăm sóc sức khoẻ cho tốt, đây là sự giúp đỡ lớn nhất với anh trai em, chuyện bây giờ anh trai em lo lắng nhất chính là em.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi khuyên nhủ Diệp Sương.
“Thật sao? Anh của em lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy à? Ấy, không đúng, chị dâu, chị lừa em đúng không?” Diệp Sương ngạc nhiên nhìn Hứa Hiểu Tinh.
“Nói gì đó, sao chị có thể lừa em được? Những điều này đều là anh trai em chính miệng nói với chị, chị có thể đảm bảo với em rằng mình không hề nói dối nửa câu, không tin em chờ anh trai về rồi hỏi đi.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng đảm bảo.
“Chị nói anh trai em là phiên dịch viên tiếng Pháp, nhưng anh trai em hoàn toàn không biết tiếng Pháp mà, đoán chừng ngay cả tiếng Anh anh ấy cũng chẳng biết được mấy câu đâu, anh ấy chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi.” Diệp Sương hỏi lại.
“Em cũng không biết vì sao anh trai em biết tiếng Pháp ư?” Hứa Hiểu Tinh khó hiểu hỏi.
“Em chưa bao giờ biết anh trai hiểu tiếng Pháp, chẳng lẽ anh ấy thật sự biết tiếng Pháp sao?”
“Đúng, anh trai em không chỉ biết tiếng Pháp, mà còn rất thông thạo là đằng khác. Lần trước bọn họ đến nước D bàn hạng mục, cả quá trình đều là một mình anh trai em phiên dịch, hơn nữa còn là phiên dịch đồng thanh, phiên dịch đồng thanh em biết không? Giống như chúng ta nhìn thấy người ngồi ở phía sau phiên dịch cho mấy nhân vật lớn của nhà nước nói chuyện với nhau trên tivi vậy, đối phương nói một câu, em phải lập tức phiên dịch ra ngay, em nói xem tiếng Pháp của anh trai em tốt đến mức nào.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Sương nói.
“Hả? Giỏi thế sao? Sao có thể chứ, anh ấy… anh ấy vừa tốt nghiệp cấp hai đã đi lính rồi mà, sao có thể giỏi tiếng Pháp như vậy được?” Diệp Sương cũng rất ngạc nhiên.
“Anh ấy nói với chị là anh ấy tự học lúc ở bộ đội, hơn nữa anh ấy còn nói lúc làm lính từng đi công tác đến Paris nước D. Nhưng chị cảm thấy rất lạ, trong bộ đội sao còn có chuyện đi công tác chứ? Trừ khi là quan chức cấp cao thôi, đúng rồi, anh em có từng nói anh ấy là lính gì không? Với việc anh ấy làm gì trong đó ấy.” Hứa Hiểu Tinh hỏi Diệp Sương. Cô rất muốn nghe thấy nhiều tin tức trước đây của Diệp Lăng Thiên hơn từ chỗ Diệp Sương.
“Hình như anh ấy không nói, nhưng em cảm thấy rất lạ, lúc đó anh ấy viết thư nói với nhà em là anh ấy ở một đơn vị đặc biệt, chỗ đó rất bí mật, lại còn thường đi công tác. Lúc đi công tác không thể gọi điện thoại gửi tin nhắn, người trong đơn vị của bọn họ không cho sử dụng điện thoại, máy tính và thiết bị điện tử, cho nên nhiều năm như vậy anh ấy vẫn chỉ viết thư cho em thôi, chúng em cũng chỉ có thể trả lời lại. Nhưng cụ thể là đơn vị nào anh ấy không có nói, cũng không nói mình làm lính ở đâu. Nhưng có một lần anh ấy nói với em anh ấy là thượng tá rồi, người khác nói thượng tá là một chức rất lớn.” Diệp Sương cố gắng nhớ lại nội dung những lá thư Diệp Lăng Thiên viết cho mình lúc trước.
“Đơn vị đặc biệt? Thượng tá?” Hứa Hiểu Tinh bắt được từ quan trọng thì bắt đầu im lặng suy nghĩ.
Diệp Lăng Thiên vừa đến tập đoàn Tam Nguyên không lâu, ngồi trong phòng họp một lát thì tan họp, Lý Vũ Hân hơi mệt mỏi cầm xấp tài liệu đi ra, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đợi bên ngoài thì hỏi ngay: “Sao rồi? Gửi đi chưa?”
“Ừm, gửi đi rồi, đây là biên lai, cô giữ kỹ, đã thêm phí bảo hiểm rồi, nếu mất đi hoặc hư hại gì bọn họ sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.” Diệp Lăng Thiên đưa hoá đơn cho Lý Vũ Hân.
“Có gửi nhanh không? Bọn họ có đảm bảo sẽ gửi đến trong vòng nửa tháng chứ?” Lý Vũ Hân lo lắng hỏi.
“Ừm, bọn họ nói theo bình thường khoảng mười ngày sẽ đến tay người nhận, tôi gửi chuyển phát nhanh bằng máy bay, chỉ là giá hơi đắt.” Diệp Lăng Thiên kiên nhẫn nói.
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, cảm ơn anh, Diệp Lăng Thiên.” Lý Vũ Hân cười vui vẻ.
“Không cần.” Anh bình tĩnh đáp lại, hai người từ từ đi xuống lầu.
“Đúng rồi, lúc điền đơn người nhận bên kia anh có ghi bằng tiếng Anh không?” Lý Vũ Hân đang đi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cho nên hỏi.
“Có viết rồi, đều viết theo địa chỉ cô đưa cho tôi, cô yên tâm, có người của công ty chuyển phát nhanh đặc biệt kiểm tra rồi, không có vấn đề gì đâu.” Diệp Lăng Thiên hơi cạn lời đáp.
“Thật ngại quá, tôi có hơi dong dài.” Bị Diệp Lăng Thiên nói vậy, Lý Vũ Hân cũng cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, ngượng ngùng nói.
Diệp Lăng Thiên chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.
“Đúng rồi, có lẽ sau khi anh trở về phải nhanh chóng phiên dịch những nguyên liệu này ra gửi cho công ty Ale bên kia. Còn nữa, anh liên lạc với bọn họ một chút, xem khi nào bọn họ rảnh, có thể nhanh chóng phái người đến đây bàn chuyện tổ chức và thành lập công ty mới với chúng ta không, tài liệu chi tiết khác lát nữa tôi sẽ kêu Hoàng Linh đưa cho anh, anh mau chóng chứng thực hết tất cả nhé. Bây giờ trong tập đoàn có rất nhiều ý kiến khác nhau, chúng ta phải chứng thực chuyện công ty mới với tốc độ nhanh nhất, có thể sẽ khiến anh phải vất vả.”
Sau khi Lý Vũ Hân nói xong lại nói đến việc công, đưa xấp tài liệu trong tay cho Diệp Lăng Thiên.