"Anh nói với em điều này trước tiên là để nói về quá khứ của anh. Nếu không phải em nhận được sự đồng ý, đến chết anh cũng không thể nói với em những điều này. Thứ hai, là để nói với em nhóm chúng tôi là những người như thế nào. Anh không muốn nói chúng tôi vĩ đại hay gì đó, nhưng ít nhất chúng tôi đều sẵn sàng hy sinh vì lợi ích đất nước. Lợi ích quốc gia còn quan trọng hơn mạng sống của chúng tôi. Đây là chuyện đầu tiên. Tiếp theo, anh sẽ kể cho em nghe về dự án này. Anh sẽ cho em biết nguyên nhân và kết quả của nó, và mục đích của dự án này là gì.”
Diệp Lăng Thiên dừng lại khi nói đến đây, sau đó anh nói lại với Lý Vũ Hân những gì Lão Dư đã nói với anh: "Nhưng chúng tôi không muốn leo thang mâu thuẫn, vì vậy chúng tôi đã đưa ra một chiến lược, đó là phát triển những đảo này, để có dân sống ở đó. Để người dân sống trên hòn đảo này có thể nâng cao thu nhập, phát triển văn hóa, kinh tế, xã hội được ổn định. Trên đảo có ông dân nước ta, có tài sản của công dân. Chừng nào còn công dân trên đó thì đất nước tiếp tục đầu tư phát triển xây dựng các cơ sở quân sự cần thiết ở đây là hợp lý, vì bảo vệ công dân là điều cần thiết. Bây giờ nhà nước cần những người đáng tin cậy để phát triển những hòn đảo này, vì tránh khỏi tình hình nếu chọn sai người có thể sẽ gây thiệt hại cho kế hoạch bảo vệ ven biển của nhà nước.
"Công ty anh là công ty nhỏ bình thường, có vốn tư nhân hoàn toàn. Phát triển những hòn đảo này hoàn toàn là với mục đích dân sự. Vậy nên sẽ không ai nói gì được. Mọi thứ đều hợp pháp và hợp lý. Giờ thì em đã hiểu chưa?" Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân ngây người nhìn Diệp Lăng Thiên, thật lâu sau mới gật đầu, đối với cô mà nói, những thứ này giống như là một chuyện hư ảo.
"Vì vậy, có rất nhiều thứ trong tài liệu em chuẩn bị không thể và không phù hợp. Ví dụ, như bảo họ đưa tiền. Tất nhiên, anh nghĩ rằng quỹ của chúng ta sẽ thâm hụt nặng nề, họ sẽ tìm cách giải quyết vấn đề này. Còn có chỗ này, cả chỗ này, không cần nhắc tới những cái này, bởi vì dù có nhắc tới họ cũng không giải quyết được.” Diệp Lăng Thiên cầm bút gạch lên tài liệu.
Hai người thảo luận trong phòng đến rất muộn.
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên dậy tắm rửa rồi đi gọi Lý Vũ Hân dậy, sau đó hai người đi ăn sáng ở dưới lầu, ngay sau khi ăn sáng xong, điện thoại di động của Diệp Lăng Thiên đổ chuông. Hai người bước xuống lầu liền nhìn thấy một chiếc ô tô đã đợi sẵn ở đó, những người đến đón anh không còn mặc quân phục nữa mà là những bộ vest.
Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân lên xe, xe liên tục chạy. Về nơi họ sẽ tới, Diệp Lăng Thiên không biết chính xác. Anh chỉ biết rằng cuối cùng họ đã lái xe đến một tòa nhà văn phòng. Sau đó Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân được đưa vào một phòng họp để ngồi.
Hai người đợi ở đó mười phút, trong mười phút này, Lý Vũ Hân có chút lo lắng, cô không biết ai sẽ xuất hiện tiếp theo, nhưng cô biết họ đều là những nhân vật lớn. Ở bên cạnh, Diệp Lăng Thiên đang ngồi trên ghế nhàn nhã hút thuốc.
Mười phút sau, cánh cửa mở ra, người này người kia liên tiếp đi vào. Họ đều đã lớn tuổi, nhưng đều có vẻ tràn đầy năng lượng, Diệp Lăng Thiên không quen ai trong số những người này, ngoại trừ lão Dư bước vào sau cùng..
Ngay khi Lão Dư bước vào, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Lăng Thiên đều đứng dậy và cung kính chào.
"Xin chào tất cả mọi người, tất cả ngồi xuống đi. Tiểu Diệp, xin lỗi, tôi nghe nói các cậu đã đợi gần nửa tiếng, xin lỗi nhé. Chúng ta đều có tuổi nên đi lại chậm chạp, không theo kịp thanh niên các cậu.” Lão Dư ngồi xuống, cười rồi nói với Diệp Lăng Thiên.
"Tôi mới đến đây, cũng chỉ đến sớm hơn mấy phút so với các vị lãnh đạo."
“Tiểu Diệp, cậu có biết tất cả những người này không?” lão Dư chỉ vào mấy lãnh đạo trên bàn rồi hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn, sau đó lắc đầu nói: "Tôi thường không để ý tới tin tức báo chí, cho nên tôi không quen."
"Không quen đúng không, nào, để tôi giới thiệu bọn họ với cậu. Các vị đây đều do tôi gọi tới. Đây là..." Lão Dư giới thiệu từng người một, cười nói: “Cậu nói lần này tới là để đưa ra điều kiện với tôi. Vì vậy, tôi vừa gọi cho tất cả những người mà cậu có thể cần tới đây.
Hôm nay chúng ta hãy ngồi đây và nói chuyện cho đến khi đáp ứng đầy đủ đề xuất của cậu. Có được kết quả rồi mới giải tán. Tôi đã cho người chuẩn bị cơm hộp. Trước trưa nay nếu chưa bàn xong chúng ta sẽ ăn cơm, vừa ăn vừa nói. Không dễ để những bộ não này tập hợp lại với nhau đâu, các cậu phải nắm bắt cơ hội này đấy. "
Lý Vũ Hân nhìn những người trước mặt, vô cùng kinh ngạc. Chỉ cần nói tên một trong số họ thôi cũng khiến cô tròn mắt, huống chi còn nhiều như vậy. Cô ngày càng căng thẳng.