Hai người trò chuyện với nhau, nhưng không còn nói về vấn đề tình cảm của mỗi người nữa. Trong lòng cả hai đều rất rõ, chủ đề này là điều cấm kỵ đối với cả hai.
Đang lúc trò chuyện, điện thoại của Diệp Lăng Thiên reo lên. Con số này, Diệp Lăng Thiên nhìn có hơi quen, là bí thư của Số 1 gọi đến: "Thượng tá, tôi đã đến vùng gần Đại học XX. Xin hỏi vị trí cụ thể của anh đang ở đâu?"
Trước đó có liên lạc với Diệp Lăng Thiên, và Diệp Lăng Thiên đã nói với đối phương là mình đang ở Đại học XX.
Diệp Lăng Thiên đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn qua, rồi nói vị trí cụ thể của nhà hàng này.
"Anh có việc sao? Có việc thì anh đi trước đi." Hứa Hiểu Tinh đợi Diệp Lăng Thiên nghe điện thoại xong thì nói.
"Không có gì. Tôi đến gặp một vị lãnh đạo cũ có chút chyện riêng. Lát nữa tôi lái xe đưa cô về."
"Không cần đâu, tôi tự đón xe về được. Mỗi ngày tôi đều đi tàu điện ngầm, cũng quen rồi."
"Để tôi đưa đi, một mình về không tiện. Lúc này tàu điện ngầm đông đúc, đón xe cũng tắc đường. Để tôi đưa cô về." Diệp Lăng Thiên khăng khăng.
“Vậy… vậy được rồi!” Hứa Hiểu Tinh cuối cùng cũng gật đầu.
Đang nói chuyện thì lính cần vụ của Số 1 tới, mặc quân phục, tìm Diệp Lăng Thiên trong nhà hàng một lúc, sau đó đi thẳng đến trước mặt Diệp Lăng Thiên, đứng nghiêm chào kiểu quân đội: "Thượng tá."
"Tôi đã không còn là quân nhân, sau này đừng gọi tôi như vậy nữa. Đi thôi, tiện thể đưa bạn tôi về nhà trước, sau đó chúng ta sẽ đến đó." Diệp Lăng Thiên đứng lên, thản nhiên nói.
"Vâng."
Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh cùng nhau rời đi, Diệp Lăng Thiên định đi tính tiền nhưng bị Hứa Hiểu Tinh ngăn lại.
“Tôi biết là anh có tiền, nhưng chỗ này không tốn là bao. Với lại, anh đến thành phố Y, theo lý là tôi mời anh ăn cơm. Anh để tôi trả đi.” Hứa Hiểu Tinh kiên quyết, sau đó đi tới quầy tính tiền.
Diệp Lăng Thiên cũng không có giành.
Cả đoạn đường không nói lời nào, Diệp Lăng Thiên cho xe chạy đến dưới nhà Hứa Hiểu Tinh. Nhìn căn nhà lầu cũ nát, Diệp Lăng Thiên đột nhiên cau mày, hỏi: "Đây chính là căn nhà cũ ngày trước của ba mẹ cô à?"
"Tuy khá cũ nhưng bên trong cũng không đến nỗi nào, ở cũng khá thoải mái. Được rồi, tôi lên nhà đây. Lần sau có dịp đến thành phố Y thì lại đến tìm tôi." Hứa Hiểu Tinh cười nói.
Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, cười nói: "Ừ!"
“Tạm biệt!” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì quay người đi lên lầu.
Đang đi, đột nhiên lại bị Diệp Lăng Thiên gọi lại: "Hiểu Tinh."
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Hiểu Tinh quay đầu lại.
“Hãy nhớ, cho dù thế nào, nhất định phải hạnh phúc, phải sống tốt hơn tôi.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói với Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh khựng lại, ngây người nhìn Diệp Lăng Thiên, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, cô hiểu ý của Diệp Lăng Thiên trong câu nói này. Thật lâu sau mới gật đầu nói: "Tôi sẽ hạnh phúc, vì anh tôi sẽ hạnh phúc. Anh cũng vậy, chúng ta đều phải sống thật tốt, đều phải hạnh phúc.
"Ừ. Tôi đi đây." Diệp Lăng Thiên lại gật đầu, sau đó mở cửa xe ngồi vào.
“Chúng ta đi thôi!” Diệp Lăng Thiên nặng nề nói, sau đó xe chậm rãi khởi động rời đi.
Đến khi xe của Diệp Lăng Thiên dần khuất bóng, nước mắt Hứa Hiểu Tinh bất chợt tuôn ta như đê vỡ, dần dần, Hứa Hiểu Tinh chợt bật khóc thành tiếng, tiếng khóc xé nát tim gan.
"Hiểu Tinh, có chuyện gì vậy? Sao vậy con?" Lúc này, ba mẹ Hứa Hiểu Tinh đi dạo ở bên ngoài trở về, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đang ngồi xổm khóc ở bên đường, hai ông bà đều hoảng sợ, vội vàng chạy tới hỏi.
"Ba mẹ!" Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy là ba mẹ mình, cô ôm ba mẹ mình mà khóc.
"Sao vậy? Rốt cuộc là con bị làm sao vậy? Con nói cho ba biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải con bị ai bắt nạt rồi không?" Ba của Hứa Hiểu Tinh sốt sắng hỏi.
Hứa Hiểu Tinh khóc một lúc lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, lấy khăn giấy trong túi xách ra lau nước mắt, sau đó chậm rãi nói: "Ba mẹ, con không sao. Thật ra không có chuyện gì cả, chỉ là gần đây áp lực công việc quá lớn, phó giáo sư thật khó để đánh giá, vì vậy đi đến đây bỗng dưng con chỉ muốn khóc. Ba mẹ đừng lo lắng, không có việc gì cả. Đi thôi, chúng ta lên lầu thôi!"
Diệp Lăng Thiên lẳng lặng ngồi trong xe, mở cửa sổ châm thuốc, không ngừng hút thuốc, nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, không nói lời nào. Lòng anh trĩu nặng, rất nặng.
Xe lại tiến vào sân bí ẩn, sau đó lại chạy đến sân của Số 1 rồi dừng lại, Diệp Lăng Thiên cùng lính cần vụ của Số 1 đi vào. Sau khi bước vào, anh thấy Số 1 đang mặc quân phục, ngồi trên ghế sô pha và đeo kính đọc báo.
“Thủ trưởng, Độc Lang tới rồi.” Lính cần vụ đi tới báo cáo.
Số 1 ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, cười nói: "Tới rồi à!"
“Dạ, tới rồi, ông gọi tôi tới đây là vì chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, hỏi thẳng.
“Thằng nhóc cậu, đâu có ai vừa gặp mặt đã hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, cũng không biết vòng vo à.” Số 1 vừa cười vừa mắng.
Diệp Lăng Thiên cười bất đắc dĩ.
“Ăn tối chưa?” Số 1 hỏi.
"Dạ, ăn rồi."
"Vậy thì đỡ cho tôi khỏi phải chuẩn bị bữa tối cho cậu. Thằng nhóc cậu lại tái hôn với con gái của Lý Đông Sinh rồi, cũng không thấy thông báo cho tôi một tiếng. Chuyện này là sao vậy? Hai cô cậu coi hôn nhân là trò đùa à? Kết hôn rồi lại ly hôn, ly hôn rồi lại kết hôn. Có điều, bây giờ hai cô cậu lại ở bên nhau là chuyện tốt, tôi nghe được cũng rất vui mừng. Hai cô cậu kết hôn lần này tôi không có đến, cũng không chuẩn bị thứ gì cho hai cô cậu. Cái này tôi tặng vợ cậu, coi như là quà mừng kết hôn cho hai cô cậu.” Số 1 lấy ra một chiếc hộp cổ kính đưa cho Diệp Lăng Thiên.
“Đây là cái gì?” Diệp Lăng Thiên lấy làm lạ, liền mở hộp ra, bên trong hóa ra là một chiếc vòng tay. Chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy trong có vẻ cũ kỹ.
"Cái này, theo thông tục thì chính là vật báu gia truyền của nhà chúng tôi. Cụ thể là truyền từ đời nào thì tôi cũng không rõ. Nghe nói, nhà chúng tôi trước đây là một gia tộc lớn, cậu biết đấy, gia tộc lớn sẽ có rất nhiều quy tắc và lễ nghi rất nghiêm khắc, và chiếc vòng này chính là một trong những quy tắc trong đó.
Nghe đâu, chiếc vòng này có chút giá trị, khá đáng giá, song chiếc vòng này chỉ được truyền cho con dâu lớn trong nhà, cũng tức là bà cả, người phụ nữ làm chủ quản lý việc trong nhà. Đeo chiếc vòng này lên thể hiện địa vị của người phụ nữ này trong gia đình, người làm chủ đảm đương mọi việc trong gia đình.
Được truyền từ đời này sang đời khác, gia tộc lớn trước đây đã sớm suy tàn, nhưng điều này vẫn luôn tồn tại. Tôi chỉ biết là bà nội đã truyền vật này lại cho mẹ tôi và mẹ tôi vẫn luôn đeo trên người như của báu vậy. Những lúc nhà tôi không có gì để ăn đến sắp chết đói bà cũng không chịu bán, một lòng muốn giao chiếc vòng này lại cho con dâu của bà.
Sau cùng, đến ngày bà mất cũng không đợi được con dâu. Trước lúc mất bà đã giao vật này lại cho tôi, bảo tôi đến lúc đó giao lại cho con dâu của tôi, sau đó lại tiếp tục truyền xuống đời sau.
Đời này của tôi, đến cái tuổi này rồi cũng không thể lại đi lấy vợ, sinh con. Tôi vẫn luôn coi cậu như con trai của mình mà đối đãi, bây giờ tôi tặng vật này cho vợ cậu, cũng coi như là đã truyền đi, mẹ tôi ở trên trời có linh thiên có lẽ cũng sẽ không trách cứ tôi. Cậu nhận đi.” Số 1 nhẹ giọng nói.