“Hôm qua anh nói với em là bắt nhầm gì đó cũng là nói dối có đúng không?” Lý Vũ Hân gật đầu tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, anh chỉ không muốn em quá lo lắng. Vốn dĩ không có hiểu lầm gì cả, là do đối phương gây ra, vu oan hãm hại, mục đích là để tống anh vào tù cả đời.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Nói thật, trước đây ở trước mặt anh, em vẫn cảm thấy có chút tự tin, thậm chí là kiêu ngạo, nhưng bây giờ em cũng không biết từ khi nào đã quen với việc ngước lên nhìn anh. Trước đây em luôn cho rằng anh không phải một thương nhân đạt tiêu chuẩn, nhưng bây giờ xem ra anh không đơn thuần chỉ là một thương nhân.
Em còn nhớ Bọ Cạp từng nói với em rằng, cô ấy nói anh đã được định sẵn không thể trở thành người bình thường, bởi vì bản thân anh đã không bình thường. Cô ấy nói em không xứng với anh, không có người phụ nữ nào xứng với anh cả, bây giờ nghĩ lại em thấy cô ấy nói cũng khá có lý. Được rồi, anh làm việc đi, em đi trước đây.” Cuối cùng Lý Vũ Hân nói một câu lập lờ nước đôi rồi đứng dậy, ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ lời Lý Vũ Hân nói rất lâu, cuối cùng cũng không hiểu cô muốn nói gì.
Diệp Lăng Thiên rời khỏi công ty rồi đến công ty An Bảo, các hạng mục công việc của công ty An Bảo đều đang tiến triển rất nhanh, điều này liên quan đến hiệu quả cao của hệ thống quản lý của chính công ty An Bảo, cũng là do Trần Tuấn Lương chăm chỉ làm việc, điều quan trọng nhất là vì có tiền và có thực lực nên mới thúc đẩy phát triển nhanh như vậy. Hiện tại đã có bốn công ty con được thành lập, công ty An Bảo đã hoàn thành gần một nửa nhiệm vụ mà tập đoàn Đại Đường giao cho.
Diệp Lăng Thiên dự đoán nửa năm nữa sẽ đạt khoảng 70%, đến cuối năm sẽ đạt tới 85%, năm sau có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mà khi ấy cũng là lúc Diệp Lăng Thiên nghỉ việc, anh chỉ ở lại công ty để giúp Lục Oánh, nhiệm vụ hoàn thành đương nhiên anh sẽ đi.
“Đương nhiên anh muốn có con rồi, anh cũng không có ý định không có con, không có con là điều bất hiếu lớn nhất. Trước khi qua đời, mẹ anh còn nói với Diệp Sương rằng giục anh kết hôn sớm rồi sinh con, để cho nhà họ Diệp của anh được nối dõi. Tiếc là mãi anh không kiếm được vợ, nếu không phải em thấy anh đáng thương rồi kết hôn với anh thì chắc anh sẽ độc thân cả đời chứ nói gì tới có con. Em muốn sinh con thì chúng ta sinh một đứa đi, đừng nói là một, em muốn bao nhiêu mình sinh bấy nhiêu, sinh cả đội bóng luôn cũng được.”
“Đừng nói linh tinh nữa, em nghiêm túc đó.” Lý Yến nghiêm túc nói.
“Anh cũng nghiêm túc mà, anh cũng thích trẻ con, có ai không thích trẻ con chứ? Ai không muốn có con của riêng mình? Sinh con phải làm gì nhỉ? Cai thuốc, cai rượu à?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
“Lăng Thiên, em đang nghĩ một vấn đề, chúng ta kết hôn cũng lâu rồi, sinh hoạt vợ chồng không thể nói là nhiều nhưng cũng có. Chỉ là tại sao lâu vậy rồi em vẫn chưa có thai? Có phải… có phải hai chúng ta… có ai có vấn đề không?” Lý Yến lo lắng hỏi.