Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bọ Cạp, tức giận nói: "Cô không còn chuyện gì để nói sao?"
"Anh chỉ biết hung dữ với tôi, chỉ biết bắt nạt tôi. Có bản lĩnh thì đi bắt nạt vợ anh kìa." Bọ Cạp tức giận, bất bình nói
“Ngoài ra, cấp trên kêu tôi chuyển lời tới anh, kêu anh gần đây tìm thời gian đến thành phố Y một chuyến, ông ấy có chuyện cần bàn với anh.” Bọ Cạp nói tiếp.
"Chuyện gì?"
“Anh nghĩ tôi sẽ biết chắc?” Bọ Cạp vẫn còn bực tức trong bụng. Đang ăn, điện thoại của Bọ Cạp reo lên, sau đó đặt điện thoại xuống và nói với Diệp Lăng Thiên: "Người đều đã được đưa đến."
“Ừ, ăn xong thì qua đó.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
"Anh cứ yên tâm ăn cơm đi. Không phải chỉ là thẩm vấn thôi sao? Họ có kinh nghiệm hơn anh. Yên tâm, đều là người của tôi, có thể tin được. Tôi cũng đã nói với họ, họ biết thẩm vấn ra sao và biết phải làm thế nào, vậy nên anh cứ tập trung ăn cơm đi. Có khi anh ăn cơm xong qua đó, bên đó đã thẩm vấn xong.” Bọ Cạp tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ lại, quả thực là vậy.
Khi Diệp Lăng Thiên và Bọ Cạp quay trở lại, cuộc thẩm vấn quả thực đã xong xuôi.
“Đây là lời khai của người đó, anh xem đi.” Bọ Cạp cầm lấy tờ lời khai đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cầm tờ lời khai xem qua, ý đại khái là anh ta đã nhận hối lộ 1,5 tỷ từ một người tên Lương Thủ Ba, yêu cầu anh ta tìm cách bắt giam Diệp Lăng Thiên vào tù. Lương Thủ Ba đã liên lạc với anh ta từ lâu, Lương Thủ Ba này chính là người của ba Văn Vũ. Ngoài ra còn căn dặn một số chuyện khác, nhưng Diệp Lăng Thiên không có hứng thú đọc tiếp. Nói với Bọ Cạp: "Bắt Lương Thủ Ba này lại."
"Đã đi rồi, đoán là cũng sắp đến lúc phải về."
“Vậy được. Chuyện ở bên này cô xử lý giúp tôi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó đi ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Lý Yến và Lý Đông Sinh đều đang ở trong phòng bệnh. Mẹ của Lý Yến đã tỉnh lại, nhưng trông rất yếu mà còn phải luôn đeo máy thở.
“Tình hình thế nào rồi?” Sau khi Diệp Lăng Thiên và Lý Yến đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Yến.
“Tình hình có vẻ đã ổn định hơn, nhưng vẫn vậy. Bác sĩ nói, hiện giờ có thể ra đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Vành mắt Lý Yến đỏ hoe, nói.
Diệp Lăng Thiên thở dài, nói: "Đừng buồn, hãy ở bên mẹ nhiều hơn. Đời người có sinh lão bệnh tử, không ai có thể tránh khỏi. Hãy nghĩ thoáng một chút."
"Em biết rồi. Còn anh thì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại bắt anh? Sao lại có liên quan đến buôn ma túy?" Lý Yến gấp gáp hỏi.
"Chỉ là hiểu lầm thôi. Tình báo của họ có sai sót, đã bắt nhầm người. Không phải anh đã gọi cho em ngay sau khi vào đó sao? Không sao đâu, chỉ là một phen hiểu lầm." Diệp Lăng Thiên cười nói. Anh không muốn nói cho Lý Yến biết thêm nhiều chuyện, anh biết tâm trạng của Lý Yến lúc này đã rất nặng nề rồi.
"Như vậy thì tốt. Anh không biết, hôm nay lúc Lý Vũ Hân gọi điện cho em nói là anh có dính líu đến buôn bán ma túy và bị bắt đi, em đã sợ chết khiếp."
"Khiến em lo lắng rồi. Anh cũng không biết họ làm thế nào mà làm ra được một trò đùa lớn như vậy."
"Ừm, không sao thì tốt rồi. Ba đã nộp đơn xin nghỉ hưu."
"Nhanh như vậy? Đã làm xong chưa?"
"Vẫn chưa, xin nghỉ trước. Nộp đơn xin nghỉ hưu bên đó phải làm theo thủ tục, nhưng ba không quan tâm được nhiều như vậy. Ba về nhà dọn hết đồ dùng chuyển tới, định bụng ở luôn lại đây. Giờ em đang lo cơ thể ba có chịu nổi không?" Lý Yến lo lắng.
"Chắc không sao đâu. Em không để ba ở lại, trong lòng ba sẽ càng khó chịu hơn, như vậy cơ thể ba sẽ càng không chịu nổi. Để ba ở lại đây đi. Trẻ làm vợ chồng, già bầu bạn, con cái có ở bên đến mấy cũng không tốt bằng. Ngày thường, chúng ta đến bệnh viện thăm nhiều hơn là được." Diệp Lăng Thiên an ủi.
Sau đó, Diệp Lăng Thiên cũng đi vào phòng bệnh, trò chuyện với mẹ của Lý Yến cả buổi chiều. Khi trời gần tối, Diệp Lăng Thiên mới nhận được cuộc gọi từ Bọ Cạp, sau đó lại vội vã chạy đến.
“Thẩm vấn xong hết rồi à, xem thử. Đây chính là kẻ đứng trên Lương Thủ Ba. Tính ra tôi không tính sai, có điều con trai ông ta đáng bị như vậy.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó châm một điếu thuốc và bắt đầu xem qua.
“Chúng tôi đã chú trọng thẩm vấn hắn chuyện liên quan đến việc phạm pháp và phạm tội của Văn Bân Tường. Mặt sau đều có ghi chép.” Bọ Cạp nói thêm.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi xem xét, kỳ thực sự việc gần giống như anh suy đoán. Lương Thủ Ba này chính là quản gia dưới quyền Văn Bân Tường, tương tự như Lưu Thượng Vinh dưới quyền Diệp Lăng Thiên. Văn Bân Tường sắp xếp để Lương Thủ Ba tìm mối quan hệ chỉnh đốn Diệp Lăng Thiên. Ngày thường, Lương Thủ Ba chủ yếu là chạy bên xã giao, nên có chút quan hệ.
"Bọ Cạp, thu thập tất cả bằng chứng, lời khai và bản ghi âm tội ác của bọn họ. Sao lại vài bản, một bản giao cho cấp trên, một bản giao cho đồn cảnh sát thành phố, ngoài ra đưa cho tôi một bản, tôi sẽ đích thân nộp lên cấp trên. Những người này, cô đưa toàn bộ đến đồn cảnh sát thành phố. Phải rồi, không ai bị thương chứ?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Điều này anh yên tâm, chúng tôi có cách, tuyệt đối không tìm ra được bất kỳ vết thương nào.” Bọ Cạp gật đầu.
"Vậy thì dễ làm rồi. Được rồi, chuyện này cứ kết thúc vậy đi. Cô cứ nói theo những gì tôi đã nói trước đó với người của đồn cảnh sát bên đó. Cứ nói là lúc chúng ta đang điều tra một vụ án gây nguy hại cho an ninh quốc gia thì tình cờ hỏi ra được vụ án này và nhân tiện đưa đi thẩm vấn. Nhân chứng vật chứng đều có, cộng với sức ảnh hưởng của chúng ta, họ không thể không nghiêm túc xử lý vụ án này. Ngoài ra, tôi sẽ tìm tới cấp trên và gây một số sức ép.” Sau cùng, Diệp Lăng Thiên cười nói.