Diệp Lăng Thiên ở công ty thực phẩm hết nửa buổi chiều, sau đó đi thẳng tới công ty An Bảo mở một cuộc họp quản lý cấp cao ở đây đến tận tối mới về nhà.
Lúc Diệp Lăng Thiên về đến nhà là hơn bảy giờ tối. Nhưng anh vừa vào nhà đã nhìn thấy thức ăn bày sẵn trên bàn, chẳng qua Lý Yến và ba mẹ cô ta đều ngồi xem ti vi.
"Con về rồi à? Con về rồi thì mau ăn cơm đi." Sau khi Lý Đông Sinh thấy Diệp Lăng Thiên trở về, vội nói.
Diệp Lăng Thiên hơi cảm động khi nhìn thấy vậy. Cái gì gọi là nhà? Nhà chính là bất kể bạn về nhà muộn thế nào, trong nhà đều có cơm nóng và ánh đèn để lại cho bạn.
"Yến Nhi, Lăng Thiên, mẹ có chuyện không biết có nên nói không." Trong lúc bọn họ đang ăn cơm, mẹ Lý Yến đột nhiên nói.
"Chuyện gì vậy mẹ?" Lý Yến vừa đang ăn cơm vừa hỏi.
"Các con... Các con đã kết hôn mấy tháng rồi, hai… hai đứa cũng không nhỏ tuổi nữa, lại nói tình hình nhà chúng ta cũng không tệ. Mẹ thấy hai đứa không nên tránh thai nữa, nên mang thai thì cứ mang thai đi. Mẹ còn sống chẳng được mấy ngày, các con mau có thai, mẹ cũng cố kiên trì, nói không chừng còn có thể kiên trì đến ngày nhìn thấy cháu trai." Mẹ Lý Yến đột nhiên nói.
Bà ta vừa nói vậy, Diệp Lăng Thiên và Lý Yến đều sửng sốt. Từ trước đến nay hai người bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Chẳng qua trên thực tế bọn họ chưa bao giờ dùng tới các biện pháp tránh thai, nhưng đúng là hai người đã kết hôn hai ba tháng, bắn cũng bắn vô số lần, không ngờ tới bây giờ lại chưa trúng lần nào.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, có lẽ hai người đều nghĩ đến cùng một vấn đề.
"Ái chà, con biết, con biết rồi mẹ. Chuyện mang thai này phải thuận theo tự nhiên, thời cơ đến thì tất nhiên sẽ có thai thôi." Lý Yến vội nói.
"Hai con đừng xem ti vi quá muộn, buổi tối nên đi ngủ sớm, quan hệ nhiều hơn đi. Đặc biệt là con đấy, Lý Yến. Con đừng tăng ca mãi, cũng đừng làm việc quá mệt mỏi. Con nói xem, cả ngày hôm nay con bận từ sớm đến tối muộn, mệt như vậy thì làm sao có thể có thai được? Công việc là chuyện cả đời, con có thể làm đến lúc về hưu nhưng sinh con lại chỉ có mấy năm như vậy. Con cũng đã hơn ba mươi, bây giờ xem như là sản phụ lớn tuổi rồi. Nếu chờ thêm mấy năm mới mang thai, đến lúc đó sẽ là sản phụ cao tuổi, mang thai sẽ rất nguy hiểm." Mẹ của Lý Yến tận tình khuyên bảo.
Mẹ Lý Yến nói mấy câu làm cô ta đỏ mặt tía tai, vội nói: "Con biết, con biết rồi, mẹ đừng nói nữa."
"Lăng Thiên." Buổi tối, khi hai người lên giường chuẩn bị ngủ, Lý Yến đột nhiên gọi Diệp Lăng Thiên.
"Sao vậy?"
"Mẹ không nói, em còn không để ý. Nhưng mẹ vừa nói, em thật ra cảm thấy hơi kỳ lạ. Anh nói xem, hai chúng ta vẫn không tránh thai, sao kết hôn mấy tháng rồi mà em…. bụng em vẫn không có phản ứng gì chứ?" Lý Yến lo lắng hỏi.
"Mang thai không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu. Chẳng phải em cũng nói đó là chuyện thuận theo tự nhiên, thời cơ đến tất nhiên sẽ có thai sao? Có lẽ… có lẽ tại hai người chúng ta còn chưa đủ cố gắng. Xem ra bắt đầu từ tối hôm nay, hai chúng ta phải tranh thủ hơn nữa." Diệp Lăng Thiên cười ha hả nói.
"Lưu manh, em mới không cần đâu." Lý Yến đỏ mặt mắng.
"Chuyện này lại không phải do em quyết định rồi." Diệp Lăng Thiên nói xong đã nhào về phía Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên và Lý Yến làm xong chuyện tốt, mới ngủ không lâu thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, sau đó lại nghe được tiếng gọi căng thẳng của Lý Đông Sinh: "Hai con mau dậy đi, mẹ con lại nôn ra máu, hơn nữa còn thấy khó thở, phải mau chóng đưa tới bệnh viện."
Diệp Lăng Thiên vừa nghe vậy thì vội vàng bò dậy, bật đèn, tìm quần áo vắt khắp nơi trên sàn để mặc vào, sau đó chạy ra ngoài trước Lý Yến.
"Sao vậy ba?" Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi Lý Đông Sinh.
"Mấy tối nay mẹ con thường không ngủ được, nói tức ngực. Vừa rồi, mẹ con đột nhiên ho khan rồi nôn ra một bãi máu, sau đó hít thở khó khăn. Ba thấy tình hình không ổn lắm." Lý Đông Sinh vừa đi vừa nói chuyện.
Diệp Lăng Thiên chạy vào trong phòng thì nhìn thấy một bãi máu trên chăn, mẹ của Lý Yến ngủ trên giường nhưng sắc mặt lại tái nhợt, rõ ràng là thở không được.
"Sao vậy? Ba, mẹ con làm sao thế?" Lý Yến mặc quần áo xong, chạy vào hỏi.
"Em mau lấy chìa khóa xe của anh tới đây, anh cõng mẹ xuống tầng, phải mau chóng đưa mẹ tới bệnh viện. Chờ xe cấp cứu tới còn không nhanh bằng mình đưa qua." Diệp Lăng Thiên nói xong, lại đi tới bế mẹ của Lý Yến ở trên giường lên, sau đó vẫn mặc đồ ngủ đi xuống dưới tầng.
Lý Yến chạy về phòng thay quần áo khác, sau đó cầm chìa khóa xe của Diệp Lăng Thiên chạy xuống tầng.
Cả nhà Diệp Lăng Thiên lái xe chở mẹ của Lý Yến tới bệnh viện vào lúc hơn một giờ sáng. Sau khi tới bệnh viện, bọn họ lại báo cấp cứu, đưa mẹ Lý Yến vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lý Đông Sinh và Diệp Lăng Thiên mặc áo ngủ và đi dép đứng ở đó, Lý Yến lại ngồi trên ghế. Trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt.
"Chắc hạn lớn của mẹ con sắp tới rồi." Rất lâu sau, Lý Đông Sinh mới lặng lẽ nói ra một câu như vậy. Sau khi nói xong mới thấy vành mắt ông ta đã đỏ hoe.
Nghe Lý Đông Sinh nói vậy, Diệp Lăng Thiên và Lý Yến đều không nói gì. Thật ra không cần ông ta nói, bọn họ cũng biết. Bác sĩ nói trước mắt mẹ Lý Yến chỉ có thể sống hơn nửa năm, bây giờ đã qua hai ba tháng, cũng sắp đến lúc rồi.
Không bao lâu, bác sĩ lại đi ra, sau đó y tá đẩy mẹ của Lý Yến qua phòng bệnh.
"Mẹ tôi sao rồi? Bác sĩ?" Diệp Lăng Thiên và Lý Đông Sinh đi vào văn phòng của bác sĩ. Lý Yến ở lại trong phòng bệnh chăm sóc cho mẹ mình.
"Bà ấy phát bệnh rồi, đây là hiện tượng tất nhiên. Bây giờ mới chỉ là thời kỳ ban đầu, về sau hiện tượng này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, hơn nữa còn bắt đầu đau đớn, càng lúc càng đau hơn, ho khan và khó thở là chuyện tất nhiên. Rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh này đều chết vì ngạt thở. Các người phải chuẩn bị tâm lý trước." Bác sĩ nói thẳng.
"Vậy cuộc sống bà ấy đại khái còn lâu không? Bà ấy còn có thể sống được bao lâu nữa?" Lý Đông Sinh chậm rãi nói.
"Cái này thì không thể nói chính xác được. Đến giai đoạn này, không ai có thể nói chắc chắn. Chậm thì có thể một tuần, lâu thì có thể kéo hơn nửa năm cũng không chừng. Nhưng tôi nói trước, đương nhiên xuất phát từ góc độ lý trí, đến giai đoạn trước mắt này, kéo dài càng lâu chưa chắc đã là chuyện tốt đối với bệnh nhân, càng kéo dài chỉ càng đau khổ hơn thôi. Trong giai đoạn này, bệnh nhân vô cùng đau đớn, hơn nữa sẽ càng lúc càng đau hơn. Đương nhiên, tôi sẽ chỉ nói lời này với các người thôi, tôi chắc chắn sẽ không nói vậy với bệnh nhân khác." Bác sĩ và Lý Đông Sinh và Diệp Lăng Thiên đều là người quen cũ.