"Cảm ơn nhã ý của hai người nhưng tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì đáng nói cả. Không làm phiền vợ chồng son hai người mua sắm nữa, tôi xin phép đi trước." Lý Vũ Hân lắc đầu, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Ở ngoài cổng, Diệp Lăng Thiên đang đứng tựa vào cửa hút thuốc lá, hút được một lúc thì đột nhiên anh nhìn thấy một bóng người quen quen đang đi lướt qua trước mặt mình, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói bóng dáng này quá đỗi quen thuộc, không nhắc đến dáng người mà chỉ cần ngửi thấp thoáng mùi hương vương lại trong gió khi người đó lướt qua bên cạnh mình cũng đủ để anh nhận ra người đó là ai.
Diệp Lăng Thiên hé miệng muốn gọi nhưng cuối cùng lại không gọi thành tiếng, mà chỉ ngây ngốc đứng nhìn bóng dáng ngày càng đi xa, đầu cũng không ngoảnh lại, cho đến khi khuất dạng.
Không biết qua bao lâu, mãi mới thấy Lý Yến xách túi to túi nhỏ đi ra. Sau đó đưa lại thẻ cho Diệp Lăng Thiên, nói: "Trả lại cho anh, quẹt hết sáu mươi triệu."
"Ừm!" Diệp Lăng Thiên gật đầu, cầm lại thẻ của mình.
"Bộ quần áo này tương đương ba tháng tiền lương của em lận đó, quá xa xỉ." Lý Yến không nhịn được cảm thán một phen.
"Bây giờ có tiền rồi thì mua đồ đắt đắt một tý, đợi đến khi nào không một xu dính túi thì chúng ta lại mua đồ chợ!" Diệp Lăng Thiên cười tủm tỉm, đón lấy túi đồ trong tay Lý Yến sau đó xách ra ngoài.
"Nãy em vừa mới chạm mặt Lý Vũ Hân đấy, ở trong cửa hàng kia kìa." Đi được một đoạn thì Lý Yến lên tiếng nói.
"Ừ, lúc cô ấy đi ra anh cũng nhìn thấy rồi." Diệp Lăng Thiên hời hợt nói.
"Em định mời cô ấy một bữa, nhưng...cô ấy lại không nhận lời." Lý Yến nói tiếp.
"Em không cần thiết phải làm vậy đâu, nếu cô ấy nhận lời thật thì anh nghĩ khi ba chúng ta ngồi lại cũng chẳng biết nói cái gì? Lúng túng biết bao? Thế có khác gì khiến đôi bên chịu tội không?" Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
"Em...em chỉ không muốn thấy anh và cô ấy biến thành người dưng, em…"
"Sao? Chẳng lẽ em muốn tác thành cho anh với cô ấy sao?" Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
"Không phải...Đương nhiên không phải thế, anh là chồng của em, em hơi đâu mà tác thành cho hai người chứ, em có bị điên đâu."
"Thế thì đúng rồi, vậy nên về sau em đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch thế nữa." Diệp Lăng Thiên phì cười, đáp.
"Nhưng…nhưng vốn dĩ quan hệ của hai người rất tốt, chỉ vì em nên mới xảy ra tình trạng như bây giờ, em nghĩ dù hai người không trở thành tình nhân nhưng cũng có thể làm bạn mà.
Thấy hai người như thế này khiến em...em cảm thấy trong lòng rất áy náy." Lý Yến cảm thấy hơi nhụt chí.
"Quan hệ giữa anh với cô ấy không phải là em không biết, anh đã kết hôn với em rồi, lẽ nào em cảm thấy anh với cô ấy còn có thể kết giao như bình thường được sao? Làm bạn như thế nào? Cô ấy đã rất thương tâm, dù nói thế nào thì cũng nên cho cô ấy một khoảng thời gian để xoa dịu nỗi đau.
Anh..anh với cô ấy bây giờ đang là cộng sự trong công việc, cũng coi như là bạn rồi. Sau này em đừng phiền lòng vì những chuyện như thế này nữa. Đi thôi, chúng ta đi kiếm chỗ nào đó ăn cơm." Diệp Lăng Thiên nói năng hơi mâu thuẫn giữa vế trước và vế sau, sau đó nhảy sang chủ đề khác, anh không muốn cùng Lý Yến thảo luận quá nhiều về Lý Vũ Hân, bởi vì chính bản thân anh cũng không biết mình nên làm gì.
Ngày hôm sau, tết đã đến rồi. Như mọi năm anh và Diệp Sương đều đón tết theo cách riêng, năm nay Diệp Sương đã gả qua nhà Trần Tuấn Lương. Còn anh cũng xây dựng một mái ấm gia đình riêng, một nhà bốn người. Nói chính xác hơn phải là một nhà sáu người mới đúng, bởi vì vợ chồng anh trai Lý Yến có gọi điện bảo là sẽ về kịp trước buổi trưa để đón tết cùng cả nhà. Đối với Diệp Lăng Thiên, Tết năm nay quả thật náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mới hơn sáu giờ sáng mà Diệp Lăng Thiên đã tỉnh giấc, vừa mở mắt thì nhìn thấy Lý Yến đang gối trên tay ôm chặt mình, cả hai đều không một mảnh vải che thân, qua đó có thể thấy tình cảnh đêm qua kịch liệt thế nào. Tấm rèm hờ hững vắt qua cửa sổ len lỏi bởi những tia nắng ban mai dịu nhẹ, Diệp Lăng Thiên nhìn cô vợ nhỏ ở trong lòng mình mà cảm thấy bình yên lạ thường, có một loại cảm giác mang tên hạnh phúc. Anh luôn tự hỏi cuộc sống phải như thế nào mới gọi là sống? Hay hạnh phúc là thứ gì? Lẽ nào không phải như bây giờ sao?
Diệp Lăng Thiên kéo chăn giúp Lý Yến che những chỗ da thịt bị lộ ra bên ngoài.
"Anh tỉnh rồi à?" Lý Yến mở đôi mắt lim dim vẫn còn ngái ngủ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó ôm chặt anh rồi nhắm mắt lại hỏi tiếp.
"Ừm."
"Hôm qua không phải đã thống nhất với nhau là hôm nay cùng nhau ngủ nướng à, sao sớm thế mà anh đã tỉnh rồi?"
"Đồng hồ sinh học ấy mà, không phải đã nói là muốn ngủ dậy muộn thì ngủ dậy muộn à, em cũng như thế, mới sớm mà đã tỉnh."
"Cũng đúng, phiền thật đấy, mãi mới có dịp được nghỉ tết mà muốn ngủ nướng một cái rồi cuối cùng lại không ngủ được. Anh vừa rồi nghĩ gì mà đăm chiêu thế, em còn nhìn thấy anh tự cười một mình nữa." Lý Yến nghiêng người nhìn Diệp Lăng Thiên, vặn hỏi.
"Không có gì, nãy anh đang nghĩ có một cô vợ như vậy thì người chồng như anh còn cầu gì hơn."
"Anh lại gạt em." Mặt Lý Yến đỏ thành một mảng.
"Hà cớ gì anh phải gạt em?" Diệp Lăng Thiên hỏi vặn lại.
"Em biết, người làm vợ như em chưa đạt tiêu chuẩn. Anh xem em đi, đã không biết cách quan tâm người khác thì thôi, đến chăm sóc anh cũng không xong, lại chả biết tí ti gì về giặt giũ nấu nướng, cái gì cũng không biết làm."
"Anh cưới vợ chứ không phải cưới bảo mẫu."
"Nhưng…"
"Em biết không, từ trước đến giờ anh chưa từng cảm nhận được cái cảm giác gọi là ấm lòng, cứ mãi như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất trống trải, mỗi ngày khi anh tỉnh giấc, mở mắt ra là thức dậy luôn chứ không phải như bây giờ, tỉnh rồi cũng chẳng muốn rời giường, cứ nằm như vậy cả đời, trong lòng vô lo, không phải bận tâm bất cứ chuyện gì, thật sự cảm giác này rất tuyệt, cũng có thể đây chính là cuộc sống bình yên mà anh hằng mong mỏi, một cuộc sống vừa giản dị vừa chân thực. Hứa với anh, chúng mình tiếp tục duy trì như vậy được không?" Diệp Lăng Thiên chân thành nói.
Lý Yến gật đầu, vâng một tiếng sau đó lại dựa vào bả vai Diệp Lăng Thiên, hai người lười biếng nằm trên giường, tiếp tục tâm sự, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo thì hai người mới thong dong thức dậy.
Buổi tối, mọi người quây quần cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, cơm nước xong xuôi thì Lý Yến đã vội khoác cảnh phục rồi rời đi ngay, đêm giao thừa, với cương vị lãnh đạo thì cô khó tránh khỏi việc phải trực ban, càng là những ngày lễ lớn thì cô lại càng không thể rời nửa bước.
Lý Yến vừa đi, Diệp Lăng Thiên ở nhà lại cảm thấy hơi nhàm chán. Trong nhà, mẹ và anh chị dâu Lý Yến đang ngồi xem gala trò chuyện gia đình cuối năm. Trong phòng sách, Diệp Lăng Thiên trò chuyện cùng Lý Đông Sinh được một lúc thì Lý Đông Sinh đi ngủ trước. Diệp Lăng Thiên cảm thấy thật buồn tẻ, sau đó chào mẹ Lý Yến một câu rồi một mình đi xuống dưới lầu, đi dạo vài vòng quanh tiểu khu, suy nghĩ một hồi rồi quyết định một mình lái xe lượn đường trên phố đêm.
Tuy năm nay đón tết có phần náo nhiệt nhưng anh đâu ngờ đến cuối cùng đêm giao thừa vẫn chỉ lẻ loi một mình anh.
Bất tri bất giác, Diệp Lăng Thiên đã lái xe đến bờ sông, đây là nơi mà anh thường đón giao thừa trong nhiều năm qua.
Quanh bờ sông vẫn tấp nập người qua lại như cũ. Tất nhiên, bây giờ mới chỉ có mười giờ tối, cách thời gian đông người nhất còn khướt. Diệp Lăng Thiên đậu xe ở bên đường, sau đó xuống xe.