Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, bỗng nhiên không biết mình nên nói gì, cứ ngơ ngác nhìn cô như vậy.
Nửa ngày sau, Diệp lăng Thiên gật đầu, nói với Lý Vũ Hân: "Em không hận anh, đó là tốt nhất."
Diệp lăng Thiên nói xong bèn xoay người lên xe của mình rồi lái xe về, Lý Vũ Hân đứng khóc một mình ở bãi đỗ xe.
Trong lòng Diệp Lăng Thiên trăm mối ngổn ngang. Lúc về đến nhà, Lý Đông Sinh và Lý Yến đã về nhà từ lúc nào.
"Sao hôm nay em về sớm vậy?" Diệp Lăng Thiên cầm túi đi vào phòng, thấy Lý Yến thì không khỏi tò mò hỏi. Phải biết rằng Lý Yến chính là người cuồng công tác, rất ít khi thấy cô ta tan làm đúng giờ.
"Sau này ngoài tình huống đặc thù ra thì ngày nào em cũng sẽ tan làm đúng giờ, em dành cả đời cho công việc, bây giờ nên dành thời gian cho gia đình, ở bên giúp đỡ mẹ, cũng ở bên anh nhiều hơn." Nói đến đấy, Lý Yến đỏ mặt, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Đông Sinh bỗng nhiên gọi Diệp Lăng Thiên vào thư phòng, đợi Diệp Lăng Thiên ngồi xuống, Lý Đông Sinh hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên: "Có phải con giết Tần Hạo không?"
Diệp Lăng Thiên ngẩn người nhìn Lý Đông Sinh, sau đó trả lời: "Cho dù đúng, con cũng không thể nói cho ba được, đây là quy định."
Lý Đông Sinh nghe xong, gật đầu nói: "Ba biết, thật ra con không nói ba cũng có thể đoán được, con cố ý thả Tô lão tam, gây ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Tần Hạo đùng một cái bỏ mạng, tất cả mọi sự kiện đều chỉ vào Tô lão tam, nhưng cố tình không có chứng cứ chứng minh Tô lão tam giết người, hoặc là không có quan hệ trực tiếp với Tô lão tam. Ba suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy Tô lão tam là các con dùng để ngụy trang, người ra thay thật sự là nhóm con. Vì sao các con lại muốn giết Tần Hạo, rốt cuộc ông ta là ai?"
"Ba, ba đừng hỏi nữa, ba biết con không có khả năng nói cho ba mà." Diệp Lăng Thiên lại lắc đầu.
"Nhưng Tần Hạo đã chết, hơn nữa hung thủ còn kiêu ngạo như vậy, mà bây giờ vụ án này liên lụy đến các con, chúng ta đi đâu tìm hung thủ? Diệp Lăng Thiên, dù sao con cũng phải cho mọi người biết mọi người cần làm gì mới giải quyết tốt hậu quả chuyện này chứ." Lý Đông Sinh rất bất đắc dĩ.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: "Ba, con đã nghĩ cách giải quyết chuyện này cho mọi người từ trước. Con xem tin tức gần đây, nghe nói xuất hiện một tội phạm giết người, dùng súng giết người trên đường, sau đó bị cảnh sát tập kích bắn chết ngay tại chỗ khi chống lại lệnh bắt giữ." Diệp lăng Thiên hút thuốc, trả lời thả nhiên.
"Chẳng lẽ cuối cùng con muốn chỉ hướng hung thủ là Tô lão tam à?"
"Vâng, đúng vậy. Đây chính là mục đích của việc thả Tô lão tam, phải tạo ra một hung thủ làm cho đối phương cảm thấy đó không phải hung thủ do chúng ta tạo ra. Ba, sau này ba đừng hỏi con chuyện này nữa, ta không thể nói cho ba bất cứ tin tức liên quan gì đâu. Ba hỏi mà con không trả lời thì lại thấy không tốt, dù sao ba cũng là ba vợ con, nếu con nói thì sẽ thành vi phạm quy định, đó là vấn đề lớn. Cho nên sau này ba đừng hỏi nữa." Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên cười khổ nói với Lý Đông Sinh.
"Con nghĩ ba muốn hỏi con à, là ba không còn cách nào khác, con dễ dàng lấy giấy chứng nhận đưa đến trước mặt ba nói ba làm gì đó cho con, con có biết ba thấy áp lực thế nào không?" Rốt cuộc Lý Đông Sinh cũng tức giận nói.
"Bây giờ con đã hoàn thành nhiệm vụ, có phải nên bắt Tô lão tam này lại rồi không? Để người này ở ngoài thật sự quá nguy hiểm." Lý Đông Sinh nói tiếp.
"Đừng, ba, con còn cần ông ta, chờ khi con cảm thấy không còn tác dụng nữa rồi nói sau!" Diệp lăng Thiên vội nói.
Cứ như vậy, Diệp Lăng Thiên chính thức ở lại nhà Lý Yến, cũng chính là nhà họ Lý, ban ngày đi làm, buổi tối sau khi tan làm, Diệp Lăng Thiên sẽ về nhà đúng gì, cũng không làm gì cả, cơm nước xong sẽ nói chuyện với Lý Đông Sinh, thỉnh thoảng còn chơi ván cờ, sau đó là đi dạo dưới lầu với Lý Yến, trò chuyện cùng nhau, cuối cùng là hai vợ chồng đi ngủ, việc này đương nhiên không nói nhiều làm gì. Ban ngày đúng giờ đến công ty, Diệp lăng Thiên vẫn giữ thói quen luân phiên đi làm giữa công ty và công ty An Bảo, hôm nay đi làm ở công ty của mình, ngày hôm sau sẽ đi làm ở công ty An Bảo.
Từ sau khi Diệp Lăng Thiên và Lý Yến kết hôn, thái độ của Lý Vũ Hân đối với Diệp Lăng Thiên lập tức trở nên lãnh đạm, quan hệ và những lần trò chuyện của hai người gần như hoàn toàn giới hạn trong nội dung công việc. Diệp Lăng Thiên hiểu rõ lý do, nhưng anh cũng không chủ động đi trêu chọc Lý Vũ Hân nữa, anh hiểu có một số việc anh đã đưa ra lựa chọn, đồng nghĩa với việc anh có được một số thứ, cũng nhất định phải mất đi một số thứ khác. Bản thân anh có được một gia đình ấm áp thì nhất định phải mất đi một tình yêu ấm áp.
Đảo mắt đã đến gần thời gian lễ mừng năm mới, hai công ty đều nghỉ trước Tết hai ngày, Trần Tuấn Lương đưa Diệp Sương về quê ăn Tết. Diệp Lăng Thiên cũng ở nhà mỗi ngày. Lý Yến và Lý Đông Sinh vẫn phải đi làm, trong nhà chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên và mẹ Lý Yến, Diệp Lăng Thiên cũng không cảm thấy xấu hổ, ở chung sớm chiều với mẹ Lý Yến, quan hệ giữa hai người trở nên cực kỳ tốt.
Diệp Lăng Thiên thật sự giống một người con rể, hai ngày nay lúc nào cũng ở bên mẹ Lý Yến, đi theo khắp các trung tâm mua sắm để sắm đồ tết, mua đồ ăn. Cơ thể mẹ Lý Yến ngày càng không tốt, tuy rằng vẫn chưa đến thời gian phát tác nhưng luôn hô hấp không thuận, đi đường cũng không đi xa được, càng đừng nói bê đồ gì đó. Trách nhiệm của Diệp Lăng Thiên chính là đi theo cả ngày để phòng trường hợp ngoài ý muốn, trong lòng Diệp Lăng Thiên biết mẹ Lý Yến còn sống nhiều nhất không quá nửa năm nữa.