"Anh cười gì chứ? Tôi nói thật đấy."
Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, sau đó nói: "Không ngờ các cô biết tường tận về hành động như vậy?"
"Đó là chuyện đương nhiên rồi. Nếu không anh tưởng đám người chúng tôi đang làm gì? Tôi có thể nói cho anh biết một điều, chúng tôi có người bên cạnh Tần Hạo, nếu không chúng tôi làm sao có thể xác định được ông ta là người bên kia chứ? Hơn nữa, đó còn là người có địa vị không nhỏ nữa."
"Các cô không phải theo dõi chúng tôi chứ?" Diệp Lăng Thiên nhìn Bọ Cạp hỏi.
"Anh nghĩ chúng tôi có khả năng đó sao? Hay anh không tin vào ý thức phản trinh sát của lão Ưng và Hầu Tử? Anh nghĩ đám người chúng tôi theo dõi các anh, bọn họ sẽ không phát hiện ra sao?" Bọ Cạp tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận thì đúng vậy thật. Anh không dám nói trên cả thế giới nhưng ít nhất trong nước không có ai thể làm được điểm này.
"Bây giờ ăn mừng còn quá sớm."
"Anh phải có lòng tin vào kế hoạch hành động của mình. Mặc dù người vợ cũ của anh rất lợi hại nhưng còn chưa lợi hại đến mức đó. Có một số việc, cô ta chưa bao giờ gặp qua nên suy nghĩ vẫn dừng lại ở tư duy của người bình thường. Với tư duy này, cô ta vĩnh viễn cũng không thể phá được vụ án này. Cho dù cô ta thật sự điều tra ra được Hầu Tử và lão Ưng, cũng không có vấn đề gì. Chờ đến ngày đó, chúng tôi sẽ không để cho cô ta tiếp tục điều tra nữa. Bây giờ cô ta đang tập trung điều tra Tô Lão Tam, cô ta và mọi người đều chắc chắn vụ án này do Tô Lão Tam làm. Lần này, có lẽ Tô Lão Tam đáng thương của anh sẽ phải ở trong đó một thời gian rồi."
"Ừ, được rồi. Lần này cô tới, chắc không phải chỉ vì chuyện này chứ? Nói đi, cô còn có chuyện gì nữa? Có phải cô có nhiệm vụ mới không?"
"Vậy mà anh cũng có thể đoán được à? Đúng vậy, thật sự có nhiệm vụ mới. Chỉ có điều cân nhắc đến chuyện các anh mới hoàn thành nhiệm vụ, không thích hợp để lập tức bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo, để tránh bị người ta nghi ngờ, cũng phải cho các anh thời gian nghỉ ngơi, cho nên tôi tạm thời không nói cho anh về nhiệm vụ này. Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ nói cho anh biết nhiệm vụ là gì."
"Được rồi, tùy cô thôi. Bọ Cạp, tôi có chuyện này muốn nhờ cô báo cáo giúp tôi." Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó nói.
"Chuyện gì vậy?"
"Cô nói cấp trên bố trí người giúp tôi một chuyện, cho người qua điều tra gia đình của tất cả thành viên đã hi sinh trong quân đội chúng tôi, xem có gia đình nào tương đối khó khăn không? Nếu quả thật có gia đình nào gặp khó khăn, làm phiền giới thiệu người nhà của bọn họ tới công ty tôi làm việc."
"Anh… anh muốn bồi thường cho bọn họ à?"
"Không phải bồi thường, tôi chỉ muốn giúp đỡ cho các anh em trước đây. Bọn họ đều là anh hùng, bọn họ đáng được tôn trọng, người nhà của bọn họ cũng thế. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình giúp đỡ bọn họ. Nếu gia đình nào có khó khăn thì tới chỗ tôi làm, chỉ cần là người cần cù chịu khó, tôi chắc chắn có thể bảo đảm cho gia đình bọn họ không phải lo lắng về cuộc sống. Cô cứ nói yêu cầu này của tôi cho Số 1 biết. Tôi nghĩ Số 1 sẽ nghĩ cách thực hiện giúp tôi. Cho dù đội này không còn nhưng tinh thần của chúng tôi không thể chết." Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.
"Được." Bọ Cạp gật đầu nói.
Một ngày nào đó vào nửa tháng sau, Diệp Lăng Thiên qua công ty từ sáng sớm, tấm biển ở cửa chính của công ty lúc trước đã được đổi lại, trên đó viết "Công ty TNHH tập đoàn Cựu Chiến Binh". Khi Diệp Lăng Thiên vào trong, hơn một trăm nhân viên bên trong đều mỉm cười, đứng trước bàn làm việc của mình nhìn anh. Anh đi tới, lần lượt mỉm cười chào từng người, sau đó lại nhìn thấy đám người Lý Vũ Hân, Vương Lực, Chu Ngọc Lâm, Trần Quân… đều đứng ở đó. Trong đại sảnh ban đầu dựng tạm một bục phát biểu, phía trên có đặt hoa tươi và micro.
"Tôi muốn mời ngài Diệp Lăng Thiên – Chủ tịch công ty TNHH tập đoàn Cựu Chiến Binh của chúng ta lên phát biểu." Tiểu Lâm – trợ lý của Diệp Lăng Thiên đứng trước micro vừa cười vừa nói.
Nói thật, Diệp Lăng Thiên không chuẩn bị cho điều này. Trải qua gần hai tháng, anh cuối cùng đã làm xong thủ tục xin thành lập tập đoàn công ty, việc treo biển hôm nay cũng là do Diệp Lăng Thiên quyết định. Nhưng ban đầu anh không định tiến hành nghi thức gì, làm đơn giản là được. Anh làm sao đoán được hôm nay mình vừa tới công ty đã gặp phải cảnh tượng như vậy.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người. Thấy Lý Vũ Hân mỉm cười nhìn mình, anh chỉ đành phải bước lên bục phát biểu đơn giản, nhìn Tiểu Lâm bên cạnh không nhịn được nói: "Cậu làm gì vậy? Sao cậu không thông báo trước với tôi? Tôi thậm chí chẳng chuẩn bị gì cả."
"Sếp Lý nói muốn cho anh một sự bất ngờ." Tiểu Lâm cũng cười.
"Đây không phải là bất ngờ đâu, là sợ hãi đấy."
"Đây là bài phát biểu em đã viết cho anh." Tiểu Lâm mỉm cười, sau đó đưa một bài phát biểu qua cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, đứng trước micro nhìn bài phát biểu rồi cất nó đi, nhìn hơn một trăm nhiên viên thuộc trụ sở chính của tập đoàn đang đứng trong đại sảnh, chậm rãi nói: "Các vị, phần lớn mọi người đứng đây hôm nay đều là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta, đương nhiên cũng có nhân viên mới tới trình diện hôm nay.
Tôi có quen biết với một số người trong mọi người, rất nhiều người đều từ công ty Suất ăn ban đầu từng bước đi lên. Tôi nhớ người làm lâu nhất đều từ lúc công ty Suất ăn thành lập. Hôm nay, những người đứng ở đây, bất kể là nhân viên mới hay nhân viên kỳ cựu, tôi đều đại biểu cho bản thân tôi và toàn thể nhân viên quản trị của tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta cúi người bày tỏ lòng biết ơn, không chỉ biết ơn các vị ở đây, còn bao gồm tất cả nhân viên của công ty Suất ăn, công ty thực phẩm và công ty dệt phía dưới, không có sự ủng hộ của mọi người thì không có tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta hôm nay, cảm ơn." Diệp Lăng Thiên nói xong lại cung kính cúi đầu với những người phía dưới. Sau khi đám người Lý Vũ Hân nghe xong, cũng cung kính cúi đầu theo anh.
Phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Các nhân viên phía dưới rất cảm động khi nghe được lời Diệp Lăng Thiên nói. Bình thường làm gì có ông chủ lớn nào cung kính cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn với các nhân viên.