“Nếu anh không cho tôi số tiền này, thì tôi sẽ ngày ngày đến tìm Vũ Hân, tôi vẫn sẽ theo đuổi cô ấy, để cô ấy tha thứ cho tôi, sau đó ở bên tôi, dẫu sao chúng tôi vẫn có tình cảm rất nhiều năm rồi.” Từ Tuấn ra vẻ đắc ý.
“Sao tôi lại quen một tên cặn bã như anh chứ.” Rốt cuộc Lý Vũ Hân không nhịn được nữa, cô không ngờ lúc Từ Tuấn nói những lời này lại không hề có ý định tránh né cô.
Diệp Lăng Thiên không nhịn được bật cười, sau đó nói với Từ Tuấn: “Anh thật sự không đi?”
“Không đi, dù anh có tiền, nhưng anh có thể làm gì tôi?” Từ Tuấn không hề sợ hãi.
“Tôi đúng là không thể làm gì anh, anh tính toán không sai, anh không vi phạm pháp luật, tôi cũng không thể đối phó anh. Hơn nữa người như anh, tôi cũng lười ra tay.” Diệp Lăng Thiên lại cười một lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện ngay trước mặt Lý Vũ Hân và Từ Tuấn, thẳng thừng căn dặn: “Lão Ưng, bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tô Lão Tam dặn dò một chút, bảo Tô Lão Tam gọi người mau chóng đến tiểu khu XX đợi một người tên Từ Tuấn, bảo bọn họ cảnh cáo anh ta một chút, cho anh ta ngoan ngoãn nghe lời. Nếu còn không nghe lời thì bảo người của Tô Lão Tam tìm cơ hội để anh ta biến mất khỏi cõi đời này luôn đi.”
Diệp Lăng Thiên cũng không tránh né, nói thẳng trước mặt Từ Tuấn và Lý Vũ Hân.
“Anh làm gì đấy? Anh gọi ai? Anh muốn làm gì?” Nghe thấy giọng điệu gọi điện thoại của Diệp Lăng Thiên, Từ Tuấn hơi hốt hoảng.
“Tôi muốn làm gì một lát nữa anh sẽ biết thôi, nhớ lời tôi nói, sau này đừng có xuất hiện trước mặt Vũ Hân nữa, một lần cũng không được.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Từ Tuấn, sau đó quát một chữ với Từ Tuấn: “Cút.”
“Anh dọa tôi à?”
“Sợ hay không phải xem suy nghĩ của chính anh rồi. Mở cửa, em vào trước đi.” Diệp Lăng Thiên lười quan tâm đến Từ Tuấn này, cũng lười ra tay với anh ta, nói thẳng với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân có Diệp Lăng Thiên ở bên cạnh cũng không sợ gì, gật đầu một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa, lại bị Từ Tuấn kéo lại: “Hôm nay em không đồng ý với anh thì đừng hòng vào nhà.”
“Anh đúng là thiếu đòn mà.” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, túm lấy Từ Tuấn ném thẳng ra ngoài, Từ Tuấn này cũng không phải đối thủ của Diệp Lăng Thiên, bị Diệp Lăng Thiên ném thẳng ra, đập lên tường, đau đớn kêu rên.
“Tôi muốn kiện anh.”
“Tùy anh, đi thôi, đi vào.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói với Lý Vũ Hân, sau đó đi vào cùng Lý Vũ Hân, đóng cửa lại, hoàn toàn không để tâm đến Từ Tuấn còn đang không ngừng lảm nhảm.
“Em muốn báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát làm gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân. ngôn tình ngược
“Nếu không người này sẽ luôn dây dưa, em không biết sao anh ta lại biết chỗ làm việc và chỗ ở của em.”
“Báo cảnh sát thì có tác dụng gì? Anh ta không vi phạm pháp luật, bắt anh ta dù với tội quấy rối thì cũng chỉ tạm giam một hai ngày thôi, ra ngoài anh ta vẫn sẽ làm phiền em. Mục đích của anh ta rất đơn giản, em cũng nghe thấy rồi đấy, biết bây giờ em hoàn toàn không muốn làm lành với anh ta, bèn sử dụng cách vô liêm sỉ này để tống tiền, trừ khi em cho anh ta mười lăm tỷ, nếu không anh ta sẽ không thôi.”
“Em còn nơi để ở, ngày mai em sẽ chuyển nhà, em không muốn nhìn thấy anh ta nữa, ghê tởm.”
“Em dọn nhà anh ta sẽ không tìm thấy em à? Bây giờ em ở đây không phải anh ta cũng tìm thấy sao?”
“Vậy phải làm sao đây? Em cũng không thể gọi anh đi theo bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi được?”
“Nếu em đồng ý, anh rất vui lòng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Diệp Lăng Thiên, bây giờ em không có đùa với anh.” Lý Vũ Hân hơi tức giận.
“Được rồi, đừng giận, chuyện không phức tạp thế đâu. Em không cần quan tâm những chuyện này, cứ giao cho anh, sau này em sẽ không phải gặp lại anh ta nữa, chắc chắn anh ta sẽ không dám xuất hiện trước mặt em.” Diệp Lăng Thiên vô cùng tự tin nói.
“Sao anh biết?”
“Vì anh có cách của mình.”
“Vì cuộc điện thoại của anh khi nãy à?” Lý Vũ Hân nửa tin nửa ngờ.
“Đúng, đúng thế, cũng vì cuộc điện thoại anh vừa gọi khi nãy.”
“Vậy cuộc điện thoại của anh khi nãy không phải hù dọa anh ta, mà là thật sự có người à?”
“Đúng!”
“Anh biết mấy người không ra gì à?” Lý Vũ Hân nhíu mày.
Diệp Lăng Thiên hơi không biết làm sao với cách nói này của Lý Vũ Hân: “Em nói bọn họ là người không ra gì cũng không sai, nhưng lăn lộn ở xã hội này, em vẫn phải gặp rất nhiều loại người, ai cũng không thể tránh khỏi tên vô lại như Từ Tuấn ở bên ngoài, đối phó với tên vô lại thế này, em sử dụng đến pháp luật hay nói phải trái với anh ta đều vô dụng.
Cách tốt nhất để đối phó với kẻ vô lại thế này chính là tìm một người càng vô lại hơn hắn, chỉ có người như thế mới khống chế được hắn. Em yên tâm, chuyện này không liên quan đến anh, là một người bạn của anh có chút quan hệ như thế, nhờ cậu ấy mời đám người như thế đến hù dọa anh ta một chút. Những người này ra mặt có tác dụng hơn chúng ta nói nhiều, anh đảm bảo với em, sau này tên này sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Diệp Lăng Thiên không muốn nói quá nhiều về chuyện này với Lý Vũ Hân, vì anh nghĩ cô không cần phải biết những chuyện này, cho nên cũng không giải thích rõ ràng với cô.
“Ừ. Nếu thế thì tốt nhất, nhưng anh bảo bọn họ đừng làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật, nếu không nói không chừng sẽ dính líu đến anh. Anh ta quấy rầy em là chuyện nhỏ, dù sao anh ta cũng chỉ dám đi theo em cả ngày, cho anh ta cái gan anh ta cũng không dám làm gì em, nếu vì chuyện như vậy khiến anh phạm pháp thì không đáng.” Lý Vũ Hân hơi lo lắng cho Diệp Lăng Thiên.
“Em yên tâm đi, sẽ không đâu, anh tự có chừng mực, sẽ không làm gì anh ta, chỉ hù dọa anh ta chút thôi.”
“Như thế là tốt nhất. Cảm ơn anh, Lăng Thiên, hôm nay nếu không có anh, em cũng không biết phải làm sao nữa. Anh không biết đâu, lúc trở về nhìn thấy anh ta đứng trước cửa, em đã sợ đến mức hai chân run rẩy, em…” Nói đến đây, trên mặt Lý Vũ Hân lại lộ vẻ sợ hãi.
Đối với một người phụ nữ độc thân, ban đêm về nhà, đột nhiên thấy người đàn ông vẫn luôn quấy rầy mình xuất hiện trước cửa, tình cảnh đó đáng sợ đến mức nào chứ? Dù Lý Vũ Hân có mạnh mẽ hơn nữa thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào gặp phải chuyện như thế mà không sợ chứ.
“Sau này dù có gặp phải chuyện gì, em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chạy đến ngay, biết không?” Diệp Lăng Thiên hơi đau lòng nói.
“Ừm, em biết rồi.”
“Anh ta… Anh ta đi chưa? Anh… Anh đợi thêm một lát hẳn đi, em sợ… em sợ lát nữa anh ta lại đến.” Lý Vũ Hân không nhịn được nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.