“Tôi cũng bất đắc dĩ thôi, đều là chuyện không còn cách nào.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó mở tập công văn của mình ra, lấy tài liệu báo cáo đã được chuẩn bị vẫn luôn đặt ở bên trong rồi chậm rãi nói với Lục Oánh: “Bây giờ báo cáo hay là…?”
“Bây giờ luôn đi, anh cứ nói cho tôi nghe hiện tại là tình huống gì cùng với dự định sau này của anh là được rồi, không cần phải quá chi tiết. Anh nói đi, tôi đi rót rượu cho anh, vừa uống vừa nói.” Lục Oánh vừa nói với Diệp Lăng Thiên vừa phối hợp đi lấy rượu vang, thật sự là bà ta có sở thích uống rượu vang, không quan tâm khách sạn nào, chỉ cần bên người có mang theo rượu là được rồi.
“Vậy cũng được, tôi sẽ không báo cáo dựa theo những gì có ở đây, phần này tôi để lại cho chị, chị có thời gian thì xem, tôi sẽ nói sơ lược cho chị nghe một lần. Trước mắt công việc chính của chúng ta là cần mở rộng quy mô công ty ở khu vực Đông Hải, chủ yếu là chúng ta phải đảm bảo toàn bộ tập đoàn Đại Đường ở khu vực Đông Hải đều phải có nhân viên bảo vệ, chúng ta tăng thêm một nghìn nhân viên bảo vệ, trước mắt nhóm người này đã đến nơi rồi, vẫn đang được huấn luyện, một tháng sau nhóm người này đã có thể nhận công việc hết toàn bộ, đến lúc đó toàn bộ khu Đông Hải đã có thể hoàn thành yêu cầu, vấn đề này cũng không lớn, dù sao cũng chỉ là mở rộng quy mô ban đầu mà thôi.
Đồng thời bây giờ chúng ta phải dự trù cho sáu công ty chi nhánh khác, hiện tại chúng tôi đã thành lập sáu nhóm công tác cho sáu chi nhánh này, bọn họ vẫn đang nghiên cứu thị trường và phương án, có lẽ cần phải có một khoảng thời gian nhất định. Lục Oánh ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Thiên, vừa nâng ly rượu vang lên uống vừa nghe Diệp Lăng Thiên nói chuyện, sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong, Lục Oánh cũng không trả lời ngay lập tức, sau khi suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng nói: “Thời gian mà chúng tôi có thể đặt ra với mọi người là ba năm, chỉ cần anh có thể hoàn thành trong vòng ba năm, vậy thì coi như là thành công của anh. Thật ra thì ranh giới cuối cùng của tôi là năm năm, nếu như anh đảm bảo rằng mình có thể hoàn thành được nó vào cuối năm sau, Lăng Thiên, coi như Lục Oánh tôi thiếu nợ anh một ân tình lớn. Có điều điều mà chúng tôi muốn không phải chỉ là tốc độ, so với tốc độ thì chúng tôi lại càng cần hơn đó chính là chất lượng, đây chính là mục đích cuối cùng của chúng tôi.”
“Điều này thì tôi biết, về vấn đề chất lượng tôi sẽ hết sức cẩn thận, thà thiếu nhưng không được ẩu, đây chính là nguyên tắc của tôi.” Diệp Lăng Thiên cũng uống rượu rồi nói.
“Mặt khác, trong lĩnh vực giám sát chất lượng, tôi sẽ thực hiện một số điều chỉnh mới để đảm bảo chất lượng dịch vụ đạt đến mức tối đa, có thể là tôi sẽ đầu tư vào lĩnh vực này. Tuy nhiên lại có một câu hỏi được đặt ra, đó chính là giá trị hợp đồng của chúng tôi khi ký kết hợp đồng với tập đoàn chi nhánh Đại Đường của chị sẽ được quyết định như thế nào? Nói thật thì tôi thật sự không biết phải quy định giá bằng cách nào đối với việc định giá khi không có thị trường.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.