Hứa Hiểu Tinh trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn không để ý đến cô mà tự nhiên ăn uống. Điều này lại khiến Hứa Hiểu Tinh vô cùng sốt sắng, giơ chân đá Diệp Lăng Thiên, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn không để ý đến cô.
“Thưa cô, tổng cộng là bốn triệu hai trăm sáu mươi nghìn.” Lúc này, nhân viên phục vụ đưa một tờ giấy cho Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh đang chuẩn bị giơ tay đón lấy, nhưng lại bị Diệp Lăng Thiên cầm trước.
“Không mang tiền mặt, tôi đi xuống dưới quẹt thẻ với anh.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đứng dậy, đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Hiểu Tinh, sau đó đi xuống với nhân viên phục vụ.
Diệp Lăng Thiên vừa quẹt thẻ thanh toán xong thì nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh và đồng nghiệp của cô đi xuống, Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh mỉm cười chào tạm biệt với mọi người, chờ đến khi đi cả rồi, Diệp Lăng Thiên đưa chìa khóa xe cho Hứa Hiểu Tinh, sau đó tự mở cửa xe ngồi vào vị trí cạnh tài xế.
“Diệp Lăng Thiên, anh có ý gì? Vì sao anh không nhận tiền của tôi?” Hứa Hiểu Tinh vừa lên xe đã hỏi tội Diệp Lăng Thiên.
“Sao thế? Không phải lúc trước cô đã nói là để tôi mời đồng nghiệp cô ăn cơm sao?” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Đó cũng chỉ là nói đùa mà thôi, hôm nay anh giúp tôi diễn màn kịch này, sao có thể để anh bỏ tiền, đợi chút nữa xuống xe tôi trả anh tiền.” Hứa Hiểu Tinh hơi không vui nói.
“Vậy bình thường cô mua đồ ăn vặt cho Diệp Sương hết tất cả bao nhiêu tiền? Tôi cũng trả cô tiền.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Anh cố ý muốn tranh cãi phải không?” Hứa Hiểu Tinh tức giận.
“Đừng nói là những thứ này, hôm nay tôi đã ký hợp đồng với công ty Hoàng gia, sau này tôi sẽ làm ở công ty Hoàng gia, có tiền lương, cho nên, tôi không thiếu tiền, cô không cần lo lắng chuyện tiền nong cho tôi. Cho đến bây giờ tôi vẫn luôn rất keo kiệt, cũng chưa từng nghiêm túc mời cô ăn một bữa cơm, bữa cơm này coi như là tôi mời cô đi. Trước tiên lái xe đến chỗ ba của Lý Vũ Hân đón cô ấy, vừa rồi cô ấy mới gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
Bị Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Hứa Hiểu Tinh cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu đồng ý.
“Thật ra hôm nay tôi mới phát hiện, bình thường anh im như thóc, nhưng thật ra cũng rất biết ăn nói lắm.” Hứa Hiểu Tinh vừa lái xe vừa cười hì hì nói.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười không nói chuyện.
“Hôm nay anh nói những lời kia với tôi là lừa gạt tôi hay là lời nói thật lòng?” Đột nhiên Hứa Hiểu Tinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Cái gì?” Diệp Lăng Thiên chưa kịp phản ứng.
“Chính là anh nói anh yêu tôi, sao vậy? Chẳng phải đã nói là không biết không giữ lời hứa là gì rồi mà?” Hứa Hiểu Tinh giả vờ tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên mở to hai mắt, sau đó cười khổ nói: “Đó là bị các cô ép buộc, cô đừng để bụng.”
“Vậy ý của anh là những lời anh nói đều là lừa gạt tôi phải không?” Hứa Hiểu Tinh tích cực nói.
Diệp Lăng Thiên cũng không biết phải nói như thế nào, biết rõ là Hứa Hiểu Tinh đang cố ý trêu anh, nhưng lại không biết trả lời thế nào. Sau đó mới lên tiếng: “Câu trước đó là thật, từ khi Diệp Sương mắc bệnh đến giờ, tôi vẫn luôn không có thời gian đến bệnh viện thăm con bé, đều là cô đến bệnh viện chăm sóc con bé, thật sự tôi rất cảm động.”
“Còn gì nữa không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi tới.
“Còn gì? Còn cái gì nữa?” Diệp Lăng Thiên không hiểu tí gì.
“Lúc trước sau khi nói xong câu này anh còn nói nữa, nói sau đó anh bắt đầu theo đuổi tôi, bây giờ anh cảm động cũng cảm động rồi, định chừng nào thì bắt đầu theo đuổi tôi?” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, ầm ĩ hồi lâu thì ra cô nhóc này bẫy mình ở chỗ này, bật cười nói: “Đừng mang tôi ra đùa giỡn, nghiêm túc lái xe đi, bây giờ trên đường có rất nhiều xe.”
“Đừng có mà chuyển đề tài, Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra anh là tên lừa gạt, không chịu trách nhiệm đối với tình cảm, lúc trước mới nói theo đuổi tôi yêu tôi, bây giờ lại không thừa nhận.” Hứa Hiểu Tinh hậm hực nói.
“Đừng làm loạn nữa, uống vào ít rượu, tôi có thể mở cửa sổ hút điếu thuốc không?” Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một lượt rồi nói.
“Tùy anh, Diệp Lăng Thiên, tôi nói cho anh biết, anh không coi là thật nhưng tôi lại tưởng là thật. Hơn nữa, anh thật sự không thích tôi không có chút suy nghĩ gì với tôi sao?” Hứa Hiểu Tinh nói tiếp.
“Cô Hứa, tôi…” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, hít hai hơi rồi nói tiếp.
“Anh vừa gọi tôi là gì? Anh thử gọi lại một lần coi?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.
“Ừm… Hiểu Tinh, cô cũng biết, tôi là người không biết nói đùa, cho nên, cô cũng đừng đùa tôi nữa.” Diệp Lăng Thiên có ý định xin tha, anh thật sự không chịu đựng nổi những lời nói đùa này của Hứa Hiểu Tinh.
“Tôi đùa giỡn với anh lúc nào, tôi rất nghiêm túc. Tôi nói, Diệp Lăng Thiên, dù sao tôi cũng là một người phụ nữ xinh đẹp đấy, mặc dù tính cách hơi mạnh mẽ nhưng dù sao vẫn còn tốt, hơn nữa, tôi cũng là giáo sư đại học, là phụ nữ có kiến thức có bằng cấp, tôi cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao anh luôn né tránh tôi, anh không có chút suy nghĩ nào với tôi sao?” Hứa Hiểu Tinh buồn bực hỏi.
“Chúng ta là bạn bè, tôi… không nghĩ đến những thứ khác.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Bạn bè chết tiệt ý, anh là đàn ông tôi là phụ nữ, anh chưa kết hôn tôi chưa lấy chồng, suy nghĩ đầu tiên của anh về tôi là quan hệ bạn bè chứ không phải quan hệ nam nữ, đánh chết tôi cũng không tin, đây cũng không phải suy nghĩ của đàn ông bình thường với phụ nữ.”
Nghe thấy những lời này của Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên cười, sau đó Hứa Hiểu Tinh nghiêng mặt nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Diệp Lăng Thiên, nếu như tôi nói tôi thích anh, vậy anh sẽ làm thế nào?”
“Cái gì?” Diệp Lăng Thiên trừng to hai mắt, cho là mình nghe nhầm rồi.
“Tôi nói tôi thích anh, không nghe rõ à?” Hứa Hiểu Tinh liếc xéo Diệp Lăng Thiên, sau đó tiếp tục lái xe.
“Đùa thế này hơi quá rồi, đừng nói giỡn, tập trung tinh thần lái xe đi.” Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Tôi nói với anh là tôi nói đùa lúc nào chứ?”
“Hả?” Lần này Diệp Lăng Thiên kinh ngạc thật rồi.
“Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không đùa nữa. Hôm nay rất cám ơn anh, anh uống nhiều rượu như vậy có sao không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức cười nói.
“Không sao, vẫn tốt.”
“Tửu lượng của anh được lắm, khiến cho hai tên kém cỏi kia sợ hãi.” Hứa Hiểu Tinh đắc ý nói.
“Bình thường tôi rất ít uống rượu, có lẽ tửu lượng là trời sinh.”
“Lúc trước anh nói anh đi làm ở công ty của Vũ Hân là sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi tiếp.
“Phiên dịch của công ty cô ấy từ chức, vì thế cho tôi làm phiên dịch bán thời gian, xế chiều hôm nay cũng đã làm xong thủ tục nhận chức.” Diệp Lăng Thiên nói đúng sự thật.
“Như vậy rất tốt, có tiền lương phải không? Cố lên, làm rất tốt, cô Hứa coi trọng anh.” Hứa Hiểu Tinh cười hì hì nói, khiến cho Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được bật cười.